Tác giả: Thời Diệp Chi Bình Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu Thư Mông giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cứ để mặc Nguyên Triết niết mình trong tay. Dù sao vẹt cũng có thể được huấn luyện thành công tự đi WC chứ bộ, cùng lắm là cô thông minh hơn mấy con khác một chút thôi. Nguyên Triết thấy nó lại bày vẻ ngơ ngác, cũng không ép nữa. Xoa xoa đầu nhỏ rồi cười thả nó vào lồng chim. Chỉ là lúc đóng cửa, anh hơi dừng tay suy tư một lát, cuối cùng vẫn chừa một khe hở. "Anh hé cửa cho mi nhé, tối mà muốn đi WC cũng tiện hơn. Nhưng phải nhớ không được chạy loạn, biết chưa?" Anh hướng dẫn từng bước, muốn giảng lý lẽ với Thư Mông. Thư Mông nghĩ nghĩ, cũng cho anh mặt mũi, lặp lại: "Biết." Nguyên Triết có được câu trả lời hơi nhướng nhướng mày, cười một tiếng. Sau đó không nói gì nữa, xoay người về phòng. Đêm nay Thư Mông cũng không định bay loạn trong phòng. Dù gì đèn tắt rồi, xung quanh tối đen như mực, cô mà tập bay, nói không chừng lại va linh tinh vào đâu đó. Hơn nữa cô cũng sợ mình hoạt động quá nhiều, calo tiêu hao nhanh hơn, lại phải ăn cái gì lại đi WC. Vậy nên cô dứt khoát ngồi im lặng trong lồng treo nhỏ, quyết ngủ một giấc đến hừng đông. Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ vừa nhắm mắt là Thư Mông lại nhớ tới bản thân đang yên lành tự dưng biến thành vẹt, thật là càng nghĩ càng bực. Nhỡ sau này không đổi về được thân người thì phải làm sao? Nghe nói vẹt khổng lồ mới có tuổi thọ tương đương con người, loại vẹt nhỏ nhiều nhất sống được mười mấy năm. Mà nếu nuôi không tốt, có lẽ cùng lắm mấy năm là tận mạng. Đến lúc đó cô sẽ về lại thế giới của mình ư? Hay là dần biến khỏi thế gian cùng cơ thể này... Cứ như vậy quay cuồng trong suy nghĩ linh tinh, Thư Mông mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ. Chờ khi cô mơ hồ nghe thấy tiếng Nguyên Triết rời giường, mới từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra vẫn là cái lồng chim mới tinh, vẫn là nhà Nguyên Triết "bạch nguyệt quang" của nữ chính —— tất cả đều là sự thật. Biến thành vẹt không phải giấc mộng hão huyền kỳ quái mà cô thường mơ. Thư Mông thầm thở dài, chui ra khỏi phòng nhỏ, giang cánh duỗi eo. Dường như hôm nay Nguyên Triết phải ra ngoài làm việc, trước khi đi thì đổi thức ăn mới và nước cho cô, còn đứng trước lồng chọc chọc cô. Thấy Thư Mông giả câm vờ điếc cũng không miễn cưỡng, sau khi dặn cô ở nhà ngoan ngoãn liền sửa soạng ra cửa. Thư Mông lặng yên đợi trong chốc lát, tận khi không nghe được tiếng Nguyên Triết đi lại quay về mới hoàn toàn thả lỏng. Nhìn cửa lồng hé mở một nửa, nghĩ một hồi rồi cũng bay ra, dừng bên rìa bình hoa cạnh TV trong phòng khách. Hôm qua không có cơ hội quan sát nhà Nguyên Triết, mà bản thân cô lại chẳng biết mình phải ở đây bao lâu. Thôi thì vẫn nên làm quen một chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Căn nhà này của Nguyên Triết nhìn qua có vẻ là biệt thự ba tầng. Mé trái cửa ra vào là phòng bếp và nhà ăn, bên phải là phòng khách rộng lớn; chỗ thừa ra là ban công nhỏ trong nhà, ở đó có một cánh cửa kính thông ra sân sau. Cạnh phòng khách có cầu thang nối các tầng, cạnh đó nữa là buồng vệ sinh Thư Mông bay vào ngày hôm qua, và một gian phòng ngủ. Tối qua Thư Mông thấy Nguyên Triết vào phòng này nghỉ ngơi, vì thế, đây là phòng ngủ của anh. Tuần tra một vòng quanh tầng một, Thư Mông vẫy cánh bay lên lầu, sau đó đánh giá các phòng trên tầng. Khiến cô ngạc nhiên là, hầu hết không gian trên tầng hai đều liên thông, làm thành phòng thiết kế hiện đại rất có cảm giác nghệ thuật, phần lớn mặt tường được lắp thủy tinh. Ngoài phòng làm việc to bự, có vẻ như tầng hai còn một phòng nữa, thế nhưng cửa phòng bị đóng chặt. Xem vị trí, Thư Mông đoán có lẽ là một phòng ngủ khác. Có điều không quá chắc chắn, dẫu sao loại biệt thự thế này có rất ít chủ nhân ngủ tại tầng một. Tiếp tục bay lên tầng ba, cũng chính là nơi cao nhất. Không gian tầng ba nhỏ hơn hai tầng dưới, bởi vì trần nhà trên đây không phải song song với sàn nhà, mà là nóc nghiêng. Tầng ba chỉ có hai phòng, cửa phòng gần như đều được đóng kín, nhìn thì có vẻ là kho gác mái chứa đồ linh tinh. Thư Mông thấy nhàm chán, đành phải về lại phòng khách. Thân chim này chẳng làm được việc gì, đó là chưa kể cô còn không thể tự nói chuyện. Những thứ có thể dùng như laptop, máy tính bảng, di động này nọ hoặc là để trong phòng làm việc bị khóa, hoặc là mang theo bên người Nguyên Triết, cũng là thứ cô không thể với tới. Chán quá đi. Hồi còn là người, nếu để Thư Mông ăn không ngồi rồi ở nhà thế này, cô nhất định sẽ ôm máy tính, điện thoại vô cùng vui vẻ. Nhưng hiện là một con chim, cái gì cũng không làm được, cô cảm giác một giây mà cứ như một năm. Trái lo phải nghĩ, để biết nhiều hơn về thế giới trong tiểu thuyết này, cô quyết định thừa dịp Nguyên Triết không có ở đây, ra ngoài thăm dò tình hình xung quanh. Bây giờ cô chẳng qua là một "chim cưng", không thể tự sống sót ngoài thiên nhiên, chỉ có thể kè kè bên người chủ nhân. Nhưng rốt cuộc không thể lộ quá rõ trước mặt anh. Lỡ như bị đối phương biết cô là chim từ người biến thành, không tin còn đỡ. Nếu tin, chẳng may coi cô thành vật thí nghiệm của nhà khoa học điên nào đó, rồi cầm nộp lên sở nghiên cứu mổ xẻ cô thì sao? Thư Mông nghĩ miên man trong đầu một lát, hạ quyết tâm tìm đường ra ngoài. Cửa nhà chắc chắn đã bị khóa, phần lớn cửa sổ cũng đóng nốt. Cô tìm kỹ quanh nhà một vòng, phát hiện cửa sổ phòng bếp nhỏ hẹp nhất, cũng là loại kéo đẩy. Cửa sổ những nơi khác tương đối lớn, để nâng lên cần rất nhiều lực, không có khả năng di chuyển. Còn cái trong phòng bếp, bằng lực của cô hẳn có thể kéo lên. Sau khi xác định mục tiêu, Thư Mông tới trước cửa sổ nhỏ phòng bếp, cắp lấy cái khoá dựng đứng bằng móng vuốt, dùng sức kéo xuống. Cũng may không cần lực quá mạnh, chỉ trong chốc lát đã kéo ra được. Bước kế tiếp là đẩy cửa sổ sang bên. Cô dùng hết sức bình sinh, đẩy nửa ngày mới mở ra được một khe nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể bay ra. Vì thế cô lại quay về, ép bản thân ăn chút bổ sung thể lực, giải quyết chút vấn đề sinh lý, rồi mới lên đường. Ngày hôm qua lúc mới tới tiểu khu xa hoa, Thư Mông chỉ kịp quan sát đám cây cối hoa cỏ rậm rạp xung quanh. Lúc này ra từ cửa sổ, mới thấy trên mặt cỏ công cộng bên cạnh trồng đầy những loài hoa khác nhau. Bởi vì hiện tại không phải mùa hoa nở, rất nhiều loài chỉ hiện màu xanh non và cành nhỏ. Thư Mông không dám bay quá thấp, sợ bị ai đó phát hiện. Dọc đường đều cố gắng tránh dưới bóng cây hoặc dưới mái nhà, né khỏi những ánh mắt không cần thiết. Khu nhà này tương đối yên tĩnh. Hơn nữa chắc hôm nay là ngày đi làm, nên không có quá nhiều người đi lại, dọc đường Thư Mông chưa từng đụng phải người nào. Cô bay quanh nhà Nguyên Triết một vòng, cũng coi như nhớ được vài con đường. Song cô không dám bay quá xa, sợ vừa kích động lại không nhớ được đường về. Bởi vì vừa bay vừa nhớ, còn phải lâu lâu dừng lại nghỉ ngơi. Nên đến khi Thư Mông dạo xong hàng xóm, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu cô rồi. Bay thế này không tránh được đói bụng, Thư Mông quyết định về thẳng nhà, ăn chút gì đã rồi tiếp tục nghĩ xem chiều nay làm gì. Vì thế cô lần theo phương hướng lúc trước bay về. Đúng lúc phía trước có mấy người đi ngang qua, Thư Mông liền thuận thế dừng trên chạc long não, chờ họ rời đi. Gió nhè nhẹ xuyên qua kẽ lá, thổi lên người Thư Mông khiến cô thật thoải mái. Thế nhưng không biết vì sao, giây tiếp theo lại chợt cảm giác có nguy cơ mãnh liệt khó tả xuất hiện. Dựa vào bản năng cơ thể, cô bay lên không, vừa vặn tránh được trận gió đánh úp từ đằng sau. Thư Mông bay giữa không trung quay đầu nhìn lại. Thì ra trên thân cây này ngoài cô còn một con mèo hoang xám đang ngủ! Đối với loài mèo, chim nhỏ biết bay là món đồ chơi bọn nó thích nhất, không bắt được thề không bỏ qua. Thư Mông trơ mắt nhìn mèo hoang xám vừa thất bại lại bổ nhào về phía mình lần nữa. Cô sợ tới mức bay nhanh ra sau, xuyên qua mấy phiến lá long não. Mèo hoang rơi "bộp" xuống đất, lăn một vòng tại chỗ, dường như cũng không bị thương gì; ngẩng đầu thấy Thư Mông còn trước mắt, liền hung ác kêu "meo meo", nhảy chồm lên bắt. Thư Mông dùng tốc độ quả thực còn nhanh hơn đi WC hôm qua bay trốn. Rốt cuộc đây là vấn đề liên quan đến tính mạng. Nếu bị mèo hoang bắt được, cô chắc rằng cơ thể này phải phế. Mà sau khi bị xé nát, có quay về cơ thể người được không, hay cứ như vậy đi đời nhà ma, thì chẳng ai biết. Cô cũng không dám đánh cuộc. Điên cuồng vỗ cánh bay theo con đường trong trí nhớ, nhưng Thư Mông vẫn nghe được tiếng mèo hoang hung ác điên cuồng đuổi theo sau. Có lẽ nó quá đói, nên mới chấp niệm với "đồ ăn" sâu đến vậy. Rốt cuộc, ngay lúc Thư Mông sắp kiệt sức, cô thấy nhà Nguyên Triết gần ngay trước mắt. Chẳng biết có phải con mèo hoang đuổi theo sau thấy mãi còn chưa bắt được hay không, cơn phẫn nộ tức khắc tăng vọt, đột nhiên tăng tốc, mang theo tiếng gào làm người sợ hãi phóng tới. Thư Mông nào dám chần chừ, hết sức chăm chú bay về phía trước. Tận khi cô phát hiện Nguyên Triết bất ngờ xuất hiện ngay tầm mắt, cơ thể bỗng run lên. Bất chấp việc bị đối phương biết mình lén chạy ra, đã vội lao đến nhảy lên đầu vai anh, gắt gao chui vào hõm cổ người nào đó. Có con người đứng đấy, bước chân chạy vội của mèo hoang dần chậm lại. "Tránh ra." Nguyên Triết lạnh lùng nhìn con mèo xám chần chờ, thấp giọng quát. Mèo hoang xám khiếp đảm, quyết đoán xoay người bỏ trốn. Nhìn bóng mèo hoang chạy đi, Thư Mông rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi liều mạng múa cánh, giờ mới thấy cả người mệt lả làm cô không đứng vững nổi. Sau đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ cô, đem cô từ hõm vai thả vào lòng bàn tay, cuối cùng đưa tới trước mặt Nguyên Triết. "Manh Manh, mi nghịch ngợm thế này," Nguyên Triết nhìn vẹt nhỏ rõ ràng bị dọa hoảng sợ. Vì thoát khỏi nguy hiểm mà nhúm lông ngố trên đầu xẹp lép, anh nhịn không được vươn đầu ngón tay xoa xoa đám lông mịn màng trên cổ nó: "Nên phạt thế nào đây nhỉ?" ~~~~~~~~~~~~~~~ Tác giả có lời muốn nói: Thư Mông luôn bị bắt tại trận tỏ vẻ cô thật xui xẻo. Nguyên Triết mỗi lần bắt tại trận thành công tỏ vẻ anh thực vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]