Tác giả: Thời Diệp Chi Bình Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu Cả người Thư Mông cứng đờ. Chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Nguyên Triết đầu tóc ướt sũng đã thay áo ngủ rộng thùng thình đứng trước lồng. Nguyên Triết tò mò ngồi xổm xuống, cẩn thận nghiên cứu tình trạng của vẹt nhỏ lúc này —— thì ra là một bên cánh bị kẹt trong khe khóa. Thật ra vấn đề không lớn, cũng không bị thương, giúp nó lấy ra là được. Nhưng sao nó lại nghĩ đến việc với cánh vào nơi nhỏ hẹp đó? Nguyên Triết tức khắc cảm thấy thực thú vị. Ban đầu ông nội bảo sợ anh sống và làm việc một mình khó tránh quạnh quẽ nên muốn tặng anh một con thú cưng làm bạn, thật ra anh không quá muốn. Công việc thiết kế rất nhiều lúc yêu cầu hoàn cảnh yên lặng; nếu thú cưng ồn ào kế bên hoặc gặp rắc rối, sẽ tương đối phiền toái. Nhưng dẫu sao ông cũng có ý tốt. Hơn nữa nghe nói ông cố tình chọn một loài dễ nuôi, ngoan ngoãn nghe lời nên anh cũng không từ chối. Cho đến khi biết nó là anh vũ thì đã không kịp rồi. Anh đã nghĩ nếu nó cứ ríu rít không ngừng thì cứ ném ra xa; không ngờ vật nhỏ này lại thông minh ngoài ý muốn. Ngẫu nhiên nghe hiểu tiếng người, quan trọng hơn là dường như nó chỉ biết học vẹt. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa nghe nó tự nói một câu nào, toàn là lặp lại một hoặc nửa câu của người khác. Vậy nghĩa là, nếu anh không mở miệng, nhóc con này rất có khả năng cũng không mở miệng. Như thế xem ra, xác thật hợp ý anh. Ấy vậy tuy không ồn ào, nhưng bây giờ mới không ngó nó một chốc mà đã tự dày vò mình thành thế này? Vả lại vị trí này, nhìn qua không giống trùng hợp lắm... Nguyên Triết hứng thú nghĩ, hay nó biết chỗ đó là chốt mở? Vẹt lớn tuổi xác thật thông minh ngang ngửa đứa trẻ con, hiểu được vài chuyện đơn giản. Thế nhưng nhóc con giờ mới hơn nửa tuổi đã thông minh vậy sao? ... Nguyên Triết hỏi xong vài giây, đầu nhỏ của Thư Mông mới làm việc nhanh như chớp. Ngày đầu tiên vào "ngục", còn là lần đầu tiên "vượt ngục", đã bị chủ nhân tóm được. Rốt cuộc cô xui xẻo hay vẫn xui xẻo đây? Đáng tiếc lúc này tang chứng vật chứng đầy đủ, cô chẳng thể làm bộ như chưa chuyện gì xảy ra. Cũng may Nguyên Triết không nhẫn tâm mặc cô bị kẹp ở đó. Anh vươn tay, thật cẩn thận vuốt vuốt cánh chim cho cô, sau đó chậm rãi rút ra khỏi khe kẹt. Thư Mông được tự do lập tức đập cánh phành phạch bay lên cột gỗ ở giữa, quyết định mặc kệ đối phương đưa ra nghi vấn thế nào, cũng sẽ làm bộ nghe không hiểu. "Anh nhớ ông gọi mi là Manh Manh, anh không định đổi tên." Nguyên Triết nhìn chăm chú Thư Mông trong lồng, mỉm cười dừng một chốc: "Manh Manh, không ngờ mi năng động như thế, thích nhảy nhót lung tung. Nếu lại kẹt ở đâu, có thể thử kêu vài tiếng, anh nghe được." Sao có thể gọi anh chứ! Đây là lén bỏ trốn mới bị kẹt đó. Lại nói tôi kêu ra tiếng hay không là cả một vấn đề đấy... Thư Mông mắng thầm. "Chẳng qua nơi này," Nguyên Triết bỗng nhiên dùng ngón trỏ chọc chọc cái móc ở cửa lồng, làm động tác lắc đầu: "Mi đừng với cánh vào nữa." Nghe anh nhắc tới vấn đề mấu chốt, Thư Mông không khỏi căng thẳng. Kỳ thật cô không sợ bị phát hiện mình muốn ra ngoài, mà sợ sau khi phát hiện, anh sẽ khóa cửa lồng. Nếu thật thế, cô thật sự không còn cách nào trộm ra được nữa. "Nghe chưa?" Nguyên Triết nhìn cô ngơ ngác đứng trên cột gỗ không đáp, nhịn không được duỗi đầu ngón tay thon dài sạch sẽ, xuyên qua khe hở lồng vỗ vỗ đầu nhỏ anh vũ. Bản thân Thư Mông không biết, trên đầu cô có mấy sợi lông tơ vàng nhạt dài mảnh, giờ phút này đang dựng thẳng lên, bán đứng nội tâm vô cùng căng thẳng của cô. Nhưng Nguyên Triết cũng không để tâm, vì đối phương vẫn chưa thân với anh, cảnh giác là rất bình thường. Thư Mông ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng từ đầu ngón tay mềm ấm của anh, nghĩ chắc là mùi sữa tắm. Lại nói, biến thành vẹt rồi, chẳng biết còn cơ hội được tắm thường xuyên nữa không? Cô không chịu được bản thân hôi thối vì nhiều ngày không tắm đâu... Không biết có phải bị suy nghĩ ảnh hưởng không, mà vừa nghĩ đến hôi, Thư Mông đột nhiên cảm giác bụng hơi căng căng, cứ như có thứ kỳ quái gì đấy... Đuôi cô cong lên theo bản năng, không tự giác lui về sau hai bước. Nguyên Triết vừa nhìn đã biết vẹt nhỏ muốn gì —— Sau khi hay mình sắp nuôi vẹt, anh từng đi tra thường thức cơ bản. "Muốn đi vệ sinh cũng đừng đi lên mấy món đồ chơi." Tuy rằng huấn luyện chim ở vấn đề này khó hơn nhiều huấn luyện chó mèo, nhưng dạy ra thói quen tốt đi vệ sinh đúng giờ đúng nơi thì chắc vẫn được. Thư Mông vừa nghe hai chữ gì kia thì ngây dại như sét đánh giữa trời quang. Cái quái gì đây chứ, cô mới không "đi" kiểu chim thường đâu! Loài chim được gọi là loài "ruột thẳng", mà mỗi lần bay đều rất tốn calo, nên vòng tiêu hóa của chúng cũng nhanh hơn các loài khác rất nhiều. Vừa rồi Thư Mông nhảy nhót lung tung tập bay nửa ngày, tiêu hao không ít năng lượng, bây giờ có cảm giác này cũng là bình thường. Nhưng sao cô có thể đứng trong lồng sắt làm như mấy con vẹt khác chứ! Nếu cô thật "đi" ở đây, cô cũng đừng mơ ngủ trong này! Thư Mông cuống quít bay khỏi cột gỗ, nhảy xuống trước cửa lồng, muốn Nguyên Triết mở cửa cho cô, nôn nóng kêu: "(Mở cửa giúp tôi với) Đi lên mấy món đồ chơi!" "Sao cơ?" Thư Mông đột nhiên kích động sau một hồi yên tĩnh làm Nguyên Triết hơi khó hiểu. Đến ngay cả Thư Mông cũng muốn cạn lời. Rốt cuộc cái kiểu nói chuyện như máy nhại này là sao đây hả, toàn hại người ngay thời khắc mấu chốt! Cô cố gắng đè nén cảm giác không xong trong bụng, ép bản thân nhớ lại mấy từ dùng được trong câu Nguyên Triết vừa nói. Cuối cùng may mắn cô nhớ được bốn chữ: "Muốn đi vệ sinh!" trước đoạn đồ chơi là có thể dùng. Lúc này Nguyên Triết rốt cuộc đã hiểu, cười nói với cô: "Ở trong lồng cũng được." Má, anh không thể nói thêm từ "không" hả? —— Thư Mông rủa thầm, sau đó tiếp tục lặp lại: "Muốn đi vệ sinh!" Còn ra sức dựa lên cửa lồng. Nguyên Triết nhìn vẻ gấp gáp của vẹt nhỏ, hơi bất ngờ: "Mi muốn ra ngoài?" "Muốn ra ngoài!" Từ "ra ngoài" Thư Mông mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện. Nguyên Triết vốn đã hạ quyết tâm từ chối, nhưng chợt nghĩ đến dáng vẻ thông minh trước đó của nó. Có lẽ là không quen sống trong lồng, không có cảm giác an toàn, nên mới bài xích như vậy. Thôi, cứ thả nó ra một chốc. Nếu làm bẩn, cũng có thể nhân cơ hội dạy nó cái gì là sai. Suy nghĩ xoay ngoắt trong lòng, tay anh với tới chốt cửa. Dùng sức kéo một cái, cửa lồng liền mở hơn nửa. Không đợi anh thả tay bắt vẹt nhỏ ra, đối phương đã sửa dáng vẻ lúc trước, lao bắn ra ngoài như mũi tên rời cung. "Manh Manh!" Nguyên Triết đứng vụt dậy, nhìn vẹt nhỏ nhà mình bay vào buồng vệ sinh anh vừa ra khỏi. Thư Mông căn bản không kịp vui sướng khi gặp lại tự do, vì cô thấy mình nhịn hết nổi rồi... Thảm, thật sự quá thảm! Cô thấy mình quả thực là một nhân vật đại biểu bi kịch giới xuyên sách mà. Do ban nãy từng thấy Nguyên Triết vào phòng vệ sinh này tắm, cô mới theo bản năng xác định mục tiêu ở đây. Đây là lần đầu cô bay như vậy, lại còn dùng khí thế và sức lực thi chạy 50m hồi đi học để bay, hỏa tốc xông vào nơi tràn ngập hơi nước này. Hai mắt quét thấy bồn cầu trắng tinh, Thư Mông lập tức đáp xuống đó theo bản năng. ... Nguyên Triết chạy theo trơ mắt nhìn vẹt nhỏ bay từ lồng sắt trốn vào phòng tắm, sau đó đặt mông lên bồn cầu. Ồ, hay là nó được huấn luyện cách vệ sinh trước đó rồi? Nghĩ vậy, Nguyên Triết hơi thả chậm bước chân, từ từ tới gần nó. Vẹt nhỏ thân hình cũng không lớn, nhỡ mà bất cẩn trượt xuống là xong luôn. Ít ra cũng phải đứng bên giúp đỡ chứ. Không ngờ được vẹt Manh Manh vừa quét mắt nhỏ thấy anh, cả thân chim đều không khỏe, điên cuồng vùng vẫy cánh, như là muốn đuổi anh đi. "Manh Manh?" Nguyên Triết theo bản năng lùi lại một bước, nghi hoặc hô. Đáng tiếc Manh Manh vẫn tiếp tục động tác đuổi người. Nguyên Triết bỗng ngộ ra, lui về sau hai bước, thuận tay khép cửa: "Anh đứng ngoài cửa là được chứ?" Tiếng vẫy cánh quả nhiên ngừng lại. Thư Mông thật không biết nói gì. Một giây trước đang muốn giải quyết vấn đề sinh lý, một giây sau chủ nhân đã theo vào... Làm một con chim từng là thiếu nữ, dù cô có biến thành vẹt, cũng tuyệt không cho đối phương thấy dáng vẻ mình đi WC! Mãi mới đuổi được anh đi, Thư Mông cuối cùng bình tĩnh lại, dùng mỏ kéo lấy một đoạn giấy vệ sinh đặt bên cạnh dự phòng. Giải quyết xong "nỗi buồn", cô dùng cánh đè giấy vệ sinh, cọ người vào đấy. Sau khi làm xong tất cả các bước, Thư Mông bay lên dùng chân ấn nút xả, đại công cáo thành quá trình đi nhà xí gian nan này. Nguyên Triết bên ngoài nghe tiếng nước, bấy giờ mới đẩy cửa vào, thấy vẹt nhỏ Manh Manh đang đứng trước gương ở bồn rửa tay. Cô thì đang đánh giá bản thân trong gương, đây là lần đầu tiên cô thấy mình trông ra sao từ khi biến thành anh vũ. Không nghĩ tới lại "moe" đến thế. Toàn thân đều lông trắng, trong khi toàn bộ phần đầu là vàng nhạt, trên đỉnh còn có vài sợi dài mảnh. Đôi mắt trân châu vừa tròn vừa đen, xứng với hai hình tròn đỏ trên má. Quả thực là đáng yêu phát khóc. Cô nhớ trước khi xuyên sách từng gặp loại vẹt này ở nơi nào đó, là loài tự có má hồng trong truyền thuyết, hình như gọi là 'anh vũ huyền phượng'. Có một gói sticker lấy nó làm vai chính được sử dụng rất rộng rãi. Thư Mông xem đến đắm đuối, thì đột nhiên cả người bị Nguyên Triết nhấc lên. Gương mặt đẹp trai tức khắc đập vào mắt: "Manh Manh, mi học cách tự đi WC từ đâu mà thuần thục thế?" Được thôi, cô biết ngay hành động dưới tình huống khẩn cấp vừa rồi khẳng định làm đối phương sinh nghi mà. Nhưng cô chỉ là cái máy nhại không có tình cảm. Trừ việc lặp câu, cô không còn cách nào trả lời, vậy nên dứt khoát thản nhiên đối mặt với anh. Vẹt nhỏ lúc nhạy bén lúc ngốc manh làm Nguyên Triết nhịn không được nở nụ cười. Quà ông nội tặng anh rất thích, vật nhỏ này quả nhiên thực thú vị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]