Tác giả: Thời Diệp Chi Bình
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Lần này về nhà Thư Mông không bị nhốt vào lồng ngay, mà bị Nguyên Triết nắm hờ trong tay cùng tới phòng khách.
"Nói tiếp đi, mi chuồn từ đâu ra? Anh nhớ rõ trước khi đi đã kiểm tra hết tất cả cửa sổ, chắc chắn đều đóng cả rồi." Nguyên Triết ôm Thư Mông đến trước mắt, nghiêm trang nhìn cô hỏi.
Thư Mông thấy chuyện này không giấu được, bèn giật giật cánh, ý bảo đối phương thả mình.
Nguyên Triết nhận thấy ý đồ của nhóc con, ngón tay hơi buông lỏng. Vẹt nhỏ lần nữa bay lên không, không nhanh không chậm dẫn anh vào phòng bếp.
Nguyên Triết vào bếp, quả nhiên thấy cửa sổ nhỏ bị đẩy lên một khe hẹp. Nhìn qua chắc là nó chuồn ra từ đây.
"Tự mình mở?" Nguyên Triết nhìn Thư Mông, cười hỏi.
"Tự mình mở." Thư Mông lặp lại.
Nhận được câu trả lời Nguyên Triết cũng không mấy ngạc nhiên. Dù sao nhóc này thông minh thật. Trong thời gian ở chung chưa đầy một ngày, anh đã cảm khái vô số lần.
"Cũng không biết mi học thế nào nữa, thật thông minh."
Đối với vấn đề này, Thư Mông đương nhiên chẳng thể nào trả lời. Cũng may Nguyên Triết không miệt mài muốn biết, chỉ duỗi tay đóng cửa sổ phòng bếp.
"Bên ngoài rất nguy hiểm. Vừa rồi anh mà không ở đó, có lẽ mi đã bị thương, thậm chí bị mèo hoang xơi tái. Hiểu chứ?" Nguyên Triết vươn tay qua chỗ cô, Thư Mông làm như không thấy, đáp lên đỉnh tủ lạnh.
Nguyên Triết thấy nó không phối hợp, cũng không tức giận, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-may-nhai/1713915/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.