Ánh mặt trời màu vàng tựa như màn lụa rơi vào phòng trong.
Đan Mạt trần truồng lười biếng nằm trên chiếc giường đen thật lớn, bên người là một người cũng đồng dạng không mảnh vải che thân đang cau chặt lông mày.
“Tôi phải đi.” Liêm Nho kéo chăn ra, đang muốn xuống giường, lại bị cánh tay rắn chắc của Đan Mạt ôm lấy.
“Theo giúp ta một chút a” Đan Mạt mặt tựa ở bên hông Liêm Nho, cánh tay đang ôm ở eo hắn.
Sao … có thể như vậy?! Là một giám đốc Vu thị công ty, thủ đoạn có thừa, là một nhân vật lớn của thương giới Đan Mạt… Lúc này đây lại như hài tử mà đối hắn – làm nũng vậy!!!! Liêm Nho cứng người ngồi ở trên giường.
“Tiểu Nho, cùng cậu ở cùng một chỗ rất thoải mái.” Mặt của Đan Mạt từ từ cọ lên cái lưng to lớn của Liêm Nho.
“Thoải mái?” Làm loại chuyện như vậy có thể không thoải mái? Muốn nói không thoải mái… cũng có thể là hắn đã cố gắng dụng lực, tiêu hao ko ít thể lực a.
“Cậu như vậy thật đáng yêu!” (???) Đan Mạt ngẩng đầu nhìn Liêm Nho mà cổ quái cười “Tôi không phải nói cái thoải mái kia!” Chỉ biết cái vẻ mặt thành thật kia lại là một gia khỏa khảu thị tâm phi (??? Chém)
“Đó là…” Bọn họ gặp nhau được mấy lần? Hơn phân nữa đều là gặp trên giường a. Điều này không khiến hắn trực tiếp nghĩ đến loại sự đó mới lạ nha.
“Cảm giác” Đan Mạt nằm ngửa, ý bảo Liêm Nho cũng nằm xuống.
Liêm Nho tự hỏi vài giây liền nằm xuống bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gi-han-co-so-thich-xx/134824/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.