“Bắt đầu...?” Liêm Nho trợn to đôi mắt nhìn Đan Mạt trước mặt mỉm cười đầy quyến rũ... và đoá hoa hồng phấn trước ngực y....Y nói....bắt đầu....làm gì cơ?
“Cậu có đúng hay không muốn quấy rối tôi?” Đan Mạt toàn tâm toàn ý mút liếm trái khế nơi cổ Liêm Nho.
“Không có nha!” Trời đất chứng giám, này.... Nói hắn quấy rối người ta.... Thực oan uổng quá đi.
“Không có?” Đan Mạt nhíu mày, nhẹ nhàng nghiêng đầu. “Không thành thực! Phải bị phạt!” Nói xong, hai tay nhẹ nhàng để trước ngực Liêm Nho mà xoa nắn, vuốt ve.
Vu oan giá hoạ! Trong đầu Liêm Nho bỗng nhiên xuất hiện câu thành ngữ bốn chữ này. Thành ngữ... Trong đầu hắn hiện tại còn có thể nghĩ đến thành ngữ!
“Không chuyên tâm! Phải phạt!” Đan Mạt tà tà cười, khoá người ngồi trên đùi Liêm Nho. “Hoa anh đào cậu yêu nhất đang ở trước mắt cậu nga.” Đan Mạt cố ý đem nụ hoa màu hồng nhạt trước ngực đến gần sát ngực đối phương, như có như không xoa dịu căng thẳng trên cơ thể người kia.
“Đan Mạt... Đừng.... Không cần như vậy... ” Liêm Nho không được tự nhiên xoay đầu sang một bên, cố gắng hết sức kiềm chế hai tay đang muốn thoát khỏi trói buộc. Tia lý trí cuối cùng của hắn... hắn thật sự rất muốn ngã gục trước sự khiêu khích quyến rũ kia nha. Hắn cũng muốn đi an ủi âu yếm hai nụ hoa anh đào nhỏ kia nữa. Hắn cũng muốn....
“Không cần? Cậu đúng là luôn khẩu thị tâm phi, cậu càng nói không nghĩa là càng muốn chứ gì!” Đan Mạt khoá người ngồi ép sát trên đùi Liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gi-han-co-so-thich-xx/134823/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.