A? Liêm Nho lại không thể nhớ nhiều việc như vậy. Hắn... Hắn dù không quan tâm đến mấy tuyến xe, nhưng ít nhất cũng phải biết đường để đi chứ. Cái này, cho dù có muốn bắt ba tuyến xe đi về, thì ít nhất cũng phải biết đường để đi đến trạm nha.
Liêm Nho thành thực lắc đầu, chờ Đan Mạt sẽ nói một câu đại loại như thế này: Tôi chở cậu về. Đáng tiếc, chờ mãi mà sao Đan Mạt vẫn chưa chịu mở miệng, y thế nhưng lại ném khăn tắm đang cầm trong tay cho Liêm Nho.
“Phòng tắm ở đằng kia.” Đan Mạt cứ thế mà ngã người lên chiếc giường đôi rộng lớn, tay chỉ hướng phòng tắm.
Y đây là có ý gì? Chẳng lẽ....muốn hắn ở lại.... qua đêm sao? Liêm Nho đoán xem ý Đan Mạt là như thế nào, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về chỗ của người kia, ánh mắt chiếu thẳng vào hai khoả anh đào nhỏ được bao bọc bởi một lớp nước trong suốt....
‘Oanh’ một cái, bên trong đại não Liêm Nho lại lâm vào cơn sốc toàn tập.
Đan Mạt nhìn phản ứng của cậu mà âm thầm cười trộm trong lòng, thế nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu hiện gì. ” Còn đứng phỗng ra đó làm gì? Bộ cậu muốn gì nữa sao?”
“Không.... Không có!” Bị đoán trúng tâm tư, Liêm Nho đỏ mặt, ngay lúc này đây hắn đã muốn nhảy bổ qua bên đó, đè lên hai trái anh đào nhỏ đó, cắn lên cho chúng thật đau một phen. Nhưng là.... “Tôi đi tắm!” Nói xong liền xoay người vào phòng tắm.
“Hết thời gian, không cho tắm nữa!” Đan Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gi-han-co-so-thich-xx/134822/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.