Chương trước
Chương sau
Trên đường đi, Đỗ Siêu ghé tiệm bánh ngọt mua mỗi thứ một cái. Chẳng biết mấy ngày qua Lâm Minh Viễn còn mơ thấy ác mộng hay không. Ăn đồ ngọt chắc sẽ giúp tâm trạng cậu tốt lên. Nghĩ vậy, anh liền mua thêm một ổ bánh mousse lớn. Mãi đến khi không thể xách thêm được nữa mới chịu đi tính tiền.

Vài vị khách len lén nhìn anh bằng vẻ mặt đánh giá xen lẫn chút lo sợ. Cũng dễ hiểu thôi, một tên giang hồ xăm trổ, mặt mày bặm trợn đi vào tiệm bánh. Không phải được đối thủ thuê đến đập phá hay đòi tiền bảo kê. Hơn nữa lại thật sự mua bánh. Đã vậy còn mua cả đống bánh ngọt thế này. Bất kể là ai cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Đỗ Siêu nhanh chóng lên xe rời khỏi tiệm bánh. Nán lại lâu quá có khi khách trong tiệm sợ chạy mất. Làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác. Mặt khác, thú thật là do anh nhớ Lâm Minh Viễn, muốn về sớm để gặp cậu.

Từ lúc anh thổ lộ tình cảm với Lâm Minh Viễn đến nay, đã trôi qua được một tháng.

Đó là thời kỳ khủng hoảng nhất của Lâm Minh Viễn. Sau sự kiện cạo đầu và rạch tay làm mình bị thương. Gần như không còn thấy cậu khóc nữa. Dường như nước mắt của cậu đều đã chảy cạn vào lúc cậu phát điên, dùng tông đơ tự cạo đầu trong nhà vệ sinh rồi. Đồng thời anh phát hiện cậu cũng lầm lì ít nói hơn. Nếu có việc cần thiết thì mới nói ngắn gọn vài câu.

Lo rằng Lâm Minh Viễn u uất dễ sinh tâm bệnh. Anh nghĩ tới nghĩ lui, bèn rủ cậu cùng uống vài ly. Bởi vì chỉ khi say cậu mới chịu mở lòng. Biết đâu nói ra rồi thì có thể trút bỏ được phần nào tâm sự?

Hai người uống rượu suốt đêm. Nói là cùng uống, nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mình Lâm Minh Viễn uống. Anh ngồi một bên ăn đồ nhắm. Cẩn thận để ý tâm trạng của cậu.

Dù thời gian đầu mới xảy ra chuyện, anh hối hận và xin lỗi rất nhiều. Lâm Minh Viễn đã tha thứ cho anh, cũng không trách anh. Thế nhưng mỗi khi thấy cậu suy sụp, cảm giác tội lỗi trong lòng anh liền trỗi dậy. Anh lại không nhịn được mà liên tục nói lời xin lỗi. Lần này cũng vậy, anh đặt đũa xuống, nhíu mày nói.

“Tiểu Lâm, thật lòng xin lỗi cậu. Đều tại tôi...”

Lâm Minh Viễn lúc này đã ngà ngà say, khó chịu ngắt lời: “Đừng xin lỗi nữa.”

Có lẽ do thời gian gần đây ít khi nói chuyện. Cho nên giọng cậu hơi khàn khàn.

“Tôi, ghét nghe nhất là lời xin lỗi.”

Cậu rũ mắt, tự rót rượu cho mình: “Bởi vì... tôi sợ sau đó lại phải nghe thêm một lời xin lỗi khác.”

“Tiểu Lâm, tôi...” Đỗ Siêu theo phản xạ định xin lỗi thì lập tức ngậm miệng, lúng túng không biết nên nói gì cho phải.

Lâm Minh Viễn không để ý, nói: “Đỗ Siêu, hỏi thật nhé.”

Đỗ Siêu ngẩng đầu lên: “Ừ?”

Lâm Minh Viễn uống cạn ly rượu. Cổ họng nóng rát như bị thiêu đốt. Cậu khẽ nhíu mày vì chất cồn xộc lên mũi.

“Anh thấy tôi ngu lắm phải không?”

Lâm Minh Viễn gục đầu cười cười: “Bị cắm sừng mấy lần mà vẫn không chừa.”

Đỗ Siêu nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp lộ ra bởi nụ cười thê lương kia của cậu. Trái tim anh như bị ai nhéo một cái. Anh hé môi, định an ủi nhưng lại nghe cậu nói.

“Không, không đúng. Hắn chỉ cắm sừng tôi một lần...” Đoạn, Lâm Minh Viễn hơi nghiêng đầu ngờ vực, “Phải không nhỉ?”

Ngẫm nghĩ thêm chút nữa, cậu lại lắc đầu bảo: “Cũng không đúng. Hắn... không cắm sừng tôi. Hắn chưa từng cắm sừng tôi.”

Lâm Minh Viễn nhíu mày: “Đúng hơn là hắn cắm sừng người khác.” Vành mắt cậu ửng đỏ, nhếch khóe môi cười tự giễu, “Mà cái sừng đó, lại chính là tôi...”

Nói tới đây, Lâm Minh Viễn cười khùng khục. Được một lúc thì không cười nổi nữa. Cậu gục đầu, nghẹn ngào bật khóc. Đỗ Siêu vừa trông thấy liền hoảng. Tay chân lúng túng không biết nên đặt ở đâu. Bình thường anh sợ nhất là con gái khóc. Nhưng bây giờ anh sợ nhất là Lâm Minh Viễn khóc.

Nếu là Dịch Nguyên, chắc hai ba câu đã dỗ Lâm Minh Viễn xong rồi. Dù sao hắn giỏi chọc cậu khóc, đồng thời cũng có sở trường dỗ cậu nín. Anh vốn không giỏi dỗ dành người khác. Những lúc như thế này, anh thật sự không biết phải làm sao.

Cuống quýt chốc lát, Đỗ Siêu mới nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Minh Viễn lên. Vụng về lau nước mắt cho cậu. Sợ da tay khô ráp chai sạn của mình làm cậu đau, nên anh lau vô cùng cẩn thận.

“Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, nghe tôi nói này. Đây vốn dĩ không phải lỗi của cậu. Vả lại...” Anh hơi ngập ngừng, “...cũng chia tay rồi. Đừng tự trách mình nữa.”

Lâm Minh Viễn vừa khóc vừa nói: “Tại sao lại lừa dối tôi? Tôi... tôi đâu có yêu cầu gì quá đáng. Tôi chỉ muốn hắn khi nào định lập gia đình thì nói với tôi. Tôi sẽ tự rút lui. Tại sao hắn lại đối xử với tôi như vậy?”

Đỗ Siêu ôm Lâm Minh Viễn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cậu.

“Tôi nghĩ chỉ cần dùng chân tình đổi lấy chân tình. Nhẫn nại với hắn, đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ thích tôi. Dù sao trái tim con người đều làm bằng máu thịt. Ít nhiều gì hắn cũng sẽ có một chút tình cảm với tôi.”

Lâm Minh Viễn gỡ tay Đỗ Siêu ra, nước mắt rơi lã chã trên gò má ướt đẫm, cậu nức nở nói: “Nhưng tôi đã sai rồi. Trái tim của hắn chưa bao giờ dành cho tôi. Đến cả một câu thật lòng cũng không có. Từ đầu tới cuối, trong lòng hắn chỉ có Hoa Phong Nhã!”

Đỗ Siêu đau lòng, xoa xoa đầu cậu: “Tiểu Lâm...”

Lâm Minh Viễn nghẹn ngào nói: “Tôi thật sự ghen tị với Hoa Phong Nhã. Ngay cả người máu lạnh bạc tình như hắn. Gặp anh ta cũng biến thành kẻ si tình. Một lòng một dạ với anh ta.”

“Nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải vì anh ta thì tôi đã không bị hắn nhìn trúng. Để rồi thành ra nông nỗi này. Nếu không phải vì anh ta, có khi hắn đã thích tôi rồi.”

“Thế nhưng, nếu không phải nhờ có bộ dạng giống với anh ta thì hắn đã chẳng giúp tôi. E rằng cả đời này, gia đình tôi cũng không thể trả hết được số nợ lớn như thế. Thậm chí dù hắn có thích tôi, thì cũng đều vì anh ta cho nên mới để ý đến tôi rồi sau đó mới thích tôi!”

“Bất luận tôi làm gì, đều vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái bóng của anh ta!”

Lâm Minh Viễn nghiến răng: “Mỗi lần nhìn mình ở trong gương. Nghĩ tới bộ dạng này hao hao giống với anh ta là tôi liền chán ghét tới tận xương tủy!”

Cậu bấu chặt lấy áo Đỗ Siêu, kích động gào lên: “Tôi ghét khuôn mặt này! Tôi ghét cơ thể này! Tôi ghét anh ta!!!”

Vành mắt cùng chóp mũi Lâm Minh Viễn ửng hồng. Nước mắt long lanh đọng lại thành hạt tròn. Từng hạt từng hạt to như trân châu nặng về rơi xuống. Thấm ướt đôi gò má trắng nõn tiều tụy. Dáng vẻ thảm thương mà xinh đẹp, nói ra những lời khiến người ta đau lòng.

Đỗ Siêu chẳng biết nghĩ gì, mà áp hai lòng bàn tay to lớn của mình lên má Lâm Minh Viễn. Anh nâng mặt cậu lên, nghiêng đầu hôn lên môi cậu. Ngăn không cho cậu thốt ra những lời tự làm tổn thương chính mình nữa.

Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Siêu hôn ai đó. Nhưng là lần đầu tiên anh hôn một người con trai. Không có cảm giác ghê tởm. Không có loại cảm giác hoang mang rối rắm khó chấp nhận. Chỉ cảm thấy trái tim đập rộn ràng. Sảng khoái thỏa mãn như kẻ đang khát khô họng được uống một ngụm nước mát. Vừa chạm môi liền chẳng thể dừng lại.

Đôi môi Lâm Minh Viễn mềm mại ấm nóng. Hơi thở mạnh mẽ mang đặc trưng của đàn ông rất rõ ràng. Hòa cùng một chút vị mằn mặn của nước mắt. Chân thật đến mức, khiến cho anh hốt hoảng trong giây lát.

Đỗ Siêu mê mẩn ngậm mút lấy cánh môi mà mình khao khát bấy lâu. Anh cạy mở khớp hàm Lâm Minh Viễn, luồn đầu lưỡi vào. Tay đồng thời trượt xuống, xoa nắn thắt lưng cậu. Thuận thế đè cậu xuống sàn nhà lạnh lẽo. Động tác liền mạch gấp gáp hệt như ngựa đứt cương. Hoàn toàn không thể tự làm chủ được bản thân.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lâm Minh Viễn đang ngà ngà say bị dọa sợ đến ngây người. Tới khi phản ứng lại thì đã bị Đỗ Siêu đè xuống. Bao nhiêu hơi cồn trong người cậu đều bay sạch sẽ. Kinh hãi đến tỉnh cả rượu.

Lâm Minh Viễn vẫn còn choáng váng vì say. Vùng vẫy hồi lâu mới thành công đẩy được Đỗ Siêu ra. Cậu lồm cồm bò dậy. Bụm miệng mở to mắt lộ vẻ không thể tin được mà nhìn anh. Sốc đến mức ngây ra như phỗng. Nhất thời không nói được câu nào.

Bên đây, Đỗ Siêu đã tỉnh táo lại. Trong lòng thầm kêu chết dở. Có khi nào Lâm Minh Viễn sẽ tức giận đuổi mình đi hay không. Đúng vào lúc này, như để xua tan bầu không khí gượng gạo. Lâm Minh Viễn chủ động mở lời trước.

“Tôi chỉ là tức giận nên mới nói thế thôi. Anh không thích tôi mắng Hoa Phong Nhã thì cũng đâu cần phải làm vậy. Ngại đánh tôi thì cứ quát một tiếng là được rồi.”

“...”

Hoảng loạn chốc lát, Đỗ Siêu mới từ từ bình tĩnh phân tích tình hình.

Trước đây anh không dám tơ tưởng đến Lâm Minh Viễn. Vì khi ấy cậu đang là người của Dịch Nguyên. Nhưng bây giờ thì khác.

Lâm Minh Viễn không còn quan hệ gì với Dịch Nguyên nữa. Sau khi đưa Lâm Minh Viễn rời khỏi nơi đó. Anh cũng trả tự do cho Tiểu Hồng, không còn liên lạc với cô ấy từ lâu. Hiện tại cả hai người đều độc thân. Anh nghĩ, có lẽ bây giờ cũng đã đến lúc mình nên tiến tới rồi.

Đỗ Siêu nhìn Lâm Minh Viễn đang tỏ vẻ thản nhiên. Cậu thong thả gắp đồ nhắm ăn. Nhưng rượu thì không dám uống nữa. Đột nhiên cảm thấy cậu hơi bị đáng yêu.

Lâm Minh Viễn rất giỏi giả điên để từ chối khéo ai đó. Lúc cậu từ chối lời tán tỉnh từ các cô gái trong công ty, anh đã từng thấy qua rất nhiều lần. Thậm chí giả điên hay đến nỗi, khiến cho đối phương tưởng cậu là tên đầu đất chậm tiêu ế bằng thực lực. Chậm tiêu tới mức làm đối phương nản lòng thoái chí. Nên anh thừa biết cậu nói như vậy là muốn lảng tránh vấn đề. Đồng thời cho anh bậc thang đi xuống. Sợ làm anh tổn thương. Khiến cho đôi bên khó xử.

Thế nhưng đã đến nước này rồi. Chẳng có lí do gì mà anh phải bước xuống bậc thang đó cả. Anh không phải con gái da mặt mỏng. Anh là đàn ông da mặt dày...

Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng Đỗ Siêu vẫn không khỏi sợ bị từ chối. Anh hơi căng thẳng, siết chặt lòng bàn tay lấy dũng khí. Hít sâu một hơi rồi nói.

“Tiểu Lâm, cậu thừa biết ý tôi không phải là như thế mà.”

Lâm Minh Viễn im lặng.

Đỗ Siêu như được tiếp thêm động lực, thừa thắng xông lên, nói: “Tôi thích cậu.”

Lâm Minh Viễn ngây người một lúc, mới nói: “Không phải anh thẳng à? Chơi gái chán rồi bây giờ muốn chuyển qua chơi trai cho biết mùi hả. Tôi bỏ nghề rồi. Anh vào gay bar mà tìm.”

Đỗ Siêu nhíu mày nói: “Tiểu Lâm, tôi thật sự thích cậu, thích cậu từ lâu rồi. Tôi tuyệt đối không hề coi cậu là kiểu kia, nên cậu đừng tự coi mình là như vậy. Tôi càng chưa từng muốn thử qua đàn ông. Chí ít là trước khi tôi thích cậu.”

“Tôi cũng tự biết rõ, nếu tôi thẳng thì không đời nào tôi lại cương lên với cậu.”

Lâm Minh Viễn vô thức nhìn xuống đũng quần gồ lên của Đỗ Siêu. Câm lặng chốc lát, cậu dời tầm mắt khỏi nơi khó nói kia. Rồi chỉ chỉ về phía đó, bảo.

“Anh say quá rồi, đến bản thân mình mắc tiểu cũng không biết. Lại còn nói sảng nữa. Mau đi đi, coi chừng tè ra quần.”

Đỗ Siêu dở khóc dở cười, anh nắm hai bờ vai Lâm Minh Viễn xoay cậu lại đối diện mình, nói: “Tiểu Lâm, tôi chưa uống một ly nào. Từ nãy đến giờ chỉ có mỗi mình cậu uống. Cậu đừng trốn tránh nữa, trả lời tôi đi.”

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, Lâm Minh Viễn đặt đôi đũa xuống, rũ mắt khẽ nói: “Đỗ Siêu, trước giờ tôi vẫn luôn xem anh như anh trai tôi. Nếu có thể, tôi muốn được làm em trai của anh. Nên tôi hi vọng, anh cũng dành tình cảm cho tôi như một người anh trai.”

...

Anh trai ư...

Đỗ Siêu vô thức chạm ngón tay lên môi mình.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng biết lúc đó anh nghĩ gì mà dám cưỡng hôn Lâm Minh Viễn. Đã thế còn làm liều thổ lộ tình cảm với cậu. Có điều, nói ra rồi lại thấy nhẹ nhõm hơn.

Lâm Minh Viễn bảo muốn làm em trai của anh. Nhưng anh không nghĩ mình có thể thật sự xem cậu là em trai để yêu thương được. Bởi vì chẳng có loại anh trai nào mà lại muốn làm tình với em trai của mình cả.

Sau hôm ấy, hai người không ai nhắc tới chuyện đó nữa. Lâm Minh Viễn giống như mất trí nhớ, xóa sạch hết mọi thứ ra khỏi đầu. Cậu thản nhiên coi như không có gì xảy ra. Thế nhưng anh thì khác. Anh không thể xóa bỏ nụ hôn và hơi ấm khi da thịt chạm nhau kia ra khỏi tâm trí mình. Ngược lại, cảm giác thôi thúc muốn gần gũi với cậu ngày càng mãnh liệt hơn. Anh thật sự không biết mình có thể kiềm chế được bao lâu.

Hôm nay trò chuyện với Dịch Nguyên. Anh cảm thấy Dịch Nguyên thật sự thích Lâm Minh Viễn. Hơn nữa, cũng không có ý định từ bỏ cậu. Mà bên này, cậu vẫn còn tình cảm với hắn.

Nếu Lâm Minh Viễn quên được Dịch Nguyên và có tình cảm với anh thì tốt. Dù cho Dịch Nguyên tìm được cậu thì hai người họ cũng không có khả năng quay lại. Thế nhưng hiện tại anh còn chưa theo đuổi được cậu. Mà cậu vẫn chưa quên được hắn. Nghĩ tới chuyện này, lòng anh như lửa đốt.

Đỗ Siêu đạp ga tăng tốc, chiếc xe lao vút về phía trước. Trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của người đi đường. Chỉ để lại khói bụi bay tán loạn ở phía sau.

.

“Xong!” Trần Khải đập lên vai Lâm Minh Viễn một cái, “Quá đẹp trai luôn.”

Anh ta dùng cọ quét quét tóc dính trên mặt Lâm Minh Viễn cho rơi xuống, nói: “Đợi chút, để tôi tạo kiểu cho cậu.”

Lâm Minh Viễn nói: “Khỏi, cứ để vậy đi.”

Trần Khải chọt chọt ngón tay lên má Lâm Minh Viễn, dụ dỗ: “Tôi làm miễn phí, không lấy thêm đâu.”

Nhược Dao ngồi bên cạnh huơ huơ tay trên đầu nói: “Tạo kiểu đi, anh Viễn mà tạo kiểu hất một bên mái giống mấy ộp pa Hàn Quốc, chắc chắn là đẹp trai dữ lắm luôn á!”

Tiểu Yến gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, có khi còn bén hơn mấy ộp pa bên bển nữa.” Đoạn, cô cầm que cay chỉ chỉ, “Không thì thử vuốt lên hết đi, giống tổng tài ấy.”

Lâm Minh Viễn đứng dậy đi rửa mặt, nói: “Không thích.”

Đợi Lâm Minh Viễn rửa mặt xong. Bốn người kia đã chuyển chủ đề thành nuôi mèo trồng hoa. Vừa thấy cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Quân vội bảo.

“Anh Viễn, anh nói đúng quá. Hôm qua em họ của em đưa mèo đi khám, nó bị điếc thật. Trước bọn em còn tưởng nó chảnh cơ. Sao anh biết hay vậy?”

Mèo trắng mắt xanh thường sẽ bị điếc. Chỉ có mèo mang bộ lông thuần trắng mới bị. Nếu một bên mắt của nó màu xanh, thì thường hay bị điếc một bên tai cùng bên với màu mắt đó. Tuy không phải tất cả, nhưng phần lớn chúng đều như vậy.

Đó là một trong số những lời hắn đã nói lúc ở trang trạng Violet. Hắn nói rất nhiều, rất nhiều thứ. Mấy tháng trôi qua rồi. Mặc dù cậu luôn cố lờ nó đi. Vậy mà vẫn không thể quên được.

Lâm Minh Viễn rũ mắt đáp: “Nghe người ta nói.”

Tiểu Quân hỏi: “Ai nói á?”

Lâm Minh Viễn lấy nón kết đội lên, bảo: “Quên rồi.”

Tầm này cũng là lúc Trần Khải tan làm. Cả bọn rời khỏi tiệm hớt tóc. Tiểu Yến bảo muốn mua cam về làm nước ép uống cho đẹp da, nhưng không biết lựa cam. Năn nỉ Lâm Minh Viễn đi cùng để giúp cô lựa. Lâm Minh Viễn thấy về nhà cũng không có gì làm nên gật đầu đồng ý.

Lựa xong hai kí cam cho Tiểu Yến. Lâm Minh Viễn suy nghĩ chốc lát, quyết định ghé tiệm kế bên mua ít bánh mứt và các loại hạt về để dành ăn Tết. Dù sao tiệm này bán đồ ăn vặt ngon hơn mấy chỗ khác, giá lại rẻ hơn siêu thị.

Trần Khải thấy thế, vui vẻ hỏi: “Cuối cùng cậu cũng chịu nghỉ Tết rồi à?”

Lâm Minh Viễn nhận lấy miếng khô bò cay nhỏ mà bà chủ nhiệt tình đưa cho, rồi cắn thử một miếng, nói: “Ừ.”

Thấy Lâm Minh Viễn lại mua thêm năm kí khô bò cay, Tiểu Yến tròn mắt hỏi: “Ơ em tưởng anh sẽ tự làm đồ ăn Tết ở nhà chứ.”

Lâm Minh Viễn đưa cho mỗi đứa một miếng to ăn cùng mình, nói: “Lười, mua vậy cho nhanh.”

Cậu dự định đến cuối tuần này sẽ đi chợ mua thêm thịt về làm lạp xưởng với chà bông. Đỗ Siêu có vẻ rất thích ăn hai món đó. Sủi cảo thì hẳn là phải làm nhiều một chút. Vì Trần Khải thích ăn sủi cảo, hơn nữa anh ta bị gia đình từ mặt, cho nên đều ăn Tết một mình ở đây.

Cả bọn đang định đi về. Đột nhiên, từ xa bỗng vang lên tiếng quát đinh tai nhức óc của một thanh niên: “Tào Tiểu Quân!” Đoạn, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Thì ra là mày đang ở đây...”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì tên thanh niên kia đã chạy tới. Hắn túm lấy tay Tiểu Quân kéo cô tách ra khỏi bọn. Hai mắt long sòng sọc, sừng sộ quát.

“Tao gọi điện sao mày không bắt máy?”

Lâm Minh Viễn nhíu mày, lặng lẽ đưa túi đồ cho Trần Khải xách. Cậu không biết tên hành xử như du côn đó là ai. Có phải là bà con họ hàng gì của Tiểu Quân hay không. Cậu chưa rõ tình hình nên chỉ có thể im lặng quan sát.

Trần Khải hỏi nhỏ: “Ai vậy?”

Tiểu Yến sợ hãi nói nhỏ: “Là Hạ Đông, bạn trai của Tiểu Quân.”

Bên kia, Nhược Dao đang cố giảng hòa: “Anh Đông, có gì từ từ nói...”

“Mày câm mồm! Chuyện riêng của bọn tao tới phiên mày xía vô à?”

Hạ Đông trừng mắt quát Nhược Dao xong. Lúc này hắn mới liếc nhìn qua Lâm Minh Viễn đứng bên cạnh Trần Khải. Rồi đảo cặp mắt lồi toàn tròng trắng liếc qua liếc lại giữa Tiểu Quân và Lâm Minh Viễn, cười lạnh bảo.

“Á à... Tao còn tưởng mày bận gì. Hóa ra là mày đang bận cặp kè với thằng khác sau lưng tao.”

Tiểu Quân sợ hãi lắc đầu nói: “Không... không phải, không phải. Anh ấy là bạn em, anh hiểu lầm rồi!”

“Bạn? Mày tưởng nói vậy là tao tin à? Tao mới lơ là có một chút mà mày đã đong đưa với thằng khác rồi nhỉ. Đm tính cắm sừng bố mày à, con đĩ này!”

Dứt lời, hắn vung tay lên tát vào mặt Tiểu Quân.

Trần Khải đứng cách xa Tiểu Quân. Anh ta xách đầy túi đồ của Lâm Minh Viễn đưa ban nãy. Hoàn toàn bị bất ngờ không kịp trở tay. Mà nếu có thì e là cũng không đánh lại được thằng du côn đang phát điên kia.

Thế nhưng, tiếng bạt tai chát chúa mà mọi người tưởng tượng lại không phát ra.

Bởi vì cánh tay của Hạ Đông đã bị Lâm Minh Viễn túm chặt. Khiến cái tát kia bị chặn ngang giữa đường. Không ngừng lại dù chỉ một giây. Lâm Minh Viễn vung tay còn lại, tát thẳng vào mặt hắn một bạt tai như trời giáng.

“Bốp!”

Sự việc diễn ra quá nhanh. Tất cả mọi người xung quanh. Kể cả những người đi đường hóng chuyện đều kinh hãi đến đứng hình. Đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Hạ Đông lãnh trọn cú tát mạnh đến xây xẩm mặt mày. Ngã nhào xuống lề đường. Chẳng biết là hắn đau không bò dậy nổi. Hay là mất mặt vì bị ăn bạt tai ngay giữa chốn đông người, nên nằm vạ không dám ngẩng đầu lên.

Tiểu Quân lúc này mới hoàn hồn, sợ hãi ôm tay kéo Lâm Minh Viễn lại, vừa khóc vừa run rẩy nói: “Anh Viễn, anh Viễn. Đừng đánh, đừng đánh...”

Trần Khải không kéo Tiểu Quân ra được. Hết cách, anh ta đành kéo Tiểu Yến và Nhược Dao đang sợ xanh mặt vào trong tiệm gần đó để tránh nạn trước. Sợ lỡ có đánh nhau thì mấy đứa con gái cũng không bị ngộ thương.

Bên này, Lâm Minh Viễn thấy Tiểu Quân ôm chặt lấy cánh tay mình, ra sức can ngăn. Khóc nức nở cầu xin cậu đừng đánh thằng khốn kia. Trong lòng cậu hơi khó chịu.

Nhìn cái cách Hạ Đông chửi mắng và động tay động chân ngay giữa đường. Hẳn là đã làm đến quen thói rồi. Tiểu Quân quen hắn, chẳng biết đã phải ăn bao nhiêu khổ.

Tiểu Quân sụt sịt nói: “Anh Viễn, cảm ơn anh. Anh với mọi người về trước đi. Em... em tự giải quyết được.”

Lâm Minh Viễn nhíu mày nhìn Tiểu Quân, rồi lại liếc nhìn Hạ Đông ôm bên mặt sưng vù đứng lên. Vẻ sừng sộ ban nãy dường như bị cái tát kia đánh cho không còn manh giáp. Thay vào đó là bộ dạng cúi đầu rụt cổ sợ sệt. Toàn thân run lẩy bẩy hệt như con khỉ mới sinh.

Cậu thật sự không hiểu, cái loại này thì có gì hay mà quen chứ?

Nhưng Tiểu Quân đã nói vậy, cậu cũng không tiện xen vào nữa, bèn xỉ vào mặt Hạ Đông, trầm giọng cảnh cáo: “Mày, tốt nhất là đừng có lần sau.”

Hạ Đông rụt vai, gật gật đầu.

Cuối cùng mọi người giải tán, ai ở đâu thì về nhà người nấy. Đưa Tiểu Yến và Nhược Dao về xong. Lâm Minh Viễn và Trần Khải sóng vai nhau, lững thững trở về chung cư.

Trần Khải bực bội nói: “Cái con bé này, bộ hết người quen hay sao mà lại đi quen thằng đó. Ở chỗ đông người mà nó còn đánh, cưới về chẳng biết có giữ được mạng không. Sao không chia tay đi trời!”

Trần Khải đập tay nói: “Hay là hôm nào gặp bọn mình khuyên nó, chứ để vậy không ổn.”

Suốt quãng đường, Lâm Minh Viễn chỉ im lặng nghe Trần Khải càu nhàu, nghe xong câu này của anh ta, cậu mới nói: “Khuyên cũng vô ích, lúc nãy anh cũng thấy rồi đó.”

Trần Khải nhíu mày: “Nhưng mà...”

Lâm Minh Viễn ngắt lời: “Tiểu Yến với Nhược Dao đều thân với Tiểu Quân, chẳng lẽ chưa từng khuyên sao?”

Ngừng một lát, cậu lại nói: “Ăn đủ khổ rồi thì nó tự biết mà chia tay thôi.”

Trần Khải thở dài, không nói gì thêm nữa.

Hai người đi tới cổng chung cư, phát hiện phòng bảo vệ mới mua mấy chậu hoa nhỏ đặt trước cửa để trang trí. Những đóa hoa nhỏ nở rộ, vàng vàng cam cam, đầy màu sắc. Trông mộc mạc mà vô cùng đáng yêu.

Trần Khải nhịn không được nán lại ngắm nghía mấy chậu hoa nhỏ, tấm tắc khen: “A, mấy chú bảo vệ mới mua hoa về trồng nè, đẹp nhỉ?”

Lâm Minh Viễn lơ đãng liếc nhìn qua chậu hoa nhỏ, không đáp.

Trần Khải xoa cằm băn khoăn: “Tôi có nên mua một chậu về trồng không ta. Hoa này nhìn dễ thương thật ấy, không biết là hoa gì.”

“Hoa sao nhái.”

Giọng nói quen thuộc kia bỗng vang lên trong đầu, Lâm Viễn buột miệng nói: “Hoa sao nhái.”

Dứt lời, cậu lập tức khựng lại.

Hình ảnh hoa vàng nở rộ trên đồi cỏ xanh vào buổi sáng bình minh ngày hôm ấy bất chợt ùa về. Mùi hương tươi mát của cây cỏ đất đá bị chôn vùi trong hồi ức xộc vào mũi. Thẩm thấu qua từng lỗ chân lông. Khiến trái tim Lâm Minh Viễn bỗng thắt lại. Đau đớn đến mức, cậu phải nhíu mày khó chịu.

Trần Khải sửng sốt: “Lâm Minh Viễn, cậu... khóc đấy à?”

Lâm Minh Viễn cúi đầu dụi mắt, nói: “Không, xốn mắt.”

Trần Khải lo lắng nói: “Để tôi xem thử, có khi là vụn tóc vẫn còn sót lại.”

Lâm Minh Viễn đẩy tay anh ta ra: “Được rồi, tôi không sao.” Đoạn, cậu xoay người đi tiếp.

Trần Khải vội đuổi theo, vui vẻ nói: “Cơ mà cậu biết nhiều thứ thật đó. Mèo bị điếc vậy mà cậu cũng nhìn ra. Hoa gì cũng biết tên hết, lại giỏi chăm hoa. Hoa hồng tôi trồng suýt chút nữa bệnh chết, vậy mà cậu cũng cứu được. Làm tôi tò mò ghê.”

Lâm Minh Viễn hỏi: “Tò mò gì?”

Trần Khải nói: “Tôi thật sự tò mò, rốt cuộc trước khi chuyển đến đây cậu từng làm nghề gì vậy? Làm vườn cho đại gia hả? Nghe bảo làm việc cho nhà giàu trả lương cao lắm.”

Dường như nghĩ ra gì đó, anh ta đập nắm tay vào lòng bàn tay của mình, hớn hở bảo: “Hay cậu từng làm nhân viên bên dịch vụ chăm sóc thú cưng? Tôi nghe nói bây giờ nhiều người có điều kiện hay nuôi thú cảnh, rồi mở dịch vụ chăm sóc các kiểu. Hốt bạc luôn á!”

“Không phải.” Lâm Minh Viễn lấy chìa khóa ra mở cửa, “Tối nay tôi không qua chơi đâu, sáng mai còn dậy sớm đi làm.”

Trần Khải hỏi: “Lại đi làm lúc bốn giờ sáng nữa à?”

Lâm Minh Viễn không đáp.

Trần Khải bất mãn nói: “Tôi hỏi người quen rồi, sáu giờ sáng mới bắt đầu làm việc. Nếu thế thì năm giờ rưỡi, năm giờ bốn lăm đi làm là vừa. Rõ ràng cậu có thể ngủ thêm một lúc. Trời chưa sáng mà cậu đi sớm như vậy làm gì?”

Lâm Minh Viễn hơi khựng lại chốc lát rồi mở cửa ra: “Kệ tôi.”

Nói xong liền đi vào nhà, đóng cửa nhốt tiếng gọi í ới của Trần Khải ở bên ngoài.

Đứng ngẩn người tại chỗ chốc lát. Lâm Minh Viễn thở dài cởi áo khoác, rồi tháo nón kết treo lên móc. Sau đó quét dọn nhà cửa. Dọn xong, cậu nấu cơm để sẵn trên bàn. Hôm nay Đỗ Siêu về, đợi anh về thì đã có cơm ăn.

Làm hết mọi thứ cần làm, Lâm Minh Viễn mở tủ đồ lấy quần áo đi tắm. Vào phòng tắm mới nhớ ra mình quên thay chốt cửa. Đang mệt nên cậu quyết định tắm xong rồi hẵng thay.

Nước nóng từ vòi sen chảy xuống, tựa như gột rửa đi nỗi bức bối không tên trong lòng.

Trần Khải hỏi vì sao trời chưa sáng mà cậu đi sớm để làm gì. Cậu đương nhiên không thể nói là mình sợ phải thấy bình minh. Bởi thứ màu vàng rực rỡ của ánh nắng ban mai sẽ làm cậu nhớ đến buổi sáng bình mình ngày hôm đó. Nhớ đến hơi ấm quen thuộc đã lâu không được cảm nhận. Nhớ đến khuôn mặt kiêu ngạo đẹp đến rung động lòng người. Và đôi mắt hoa đào long lanh ngấn nước mang theo ý cười chòng ghẹo ấy.

Cậu sợ phải nhớ đến những thứ đó. Cậu muốn quên hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Quay trở về khoảng thời gian trước khi gặp gỡ hắn. Không có yêu thương. Không có đau khổ. Và...

Không có hắn.

Tiếng nước chảy rào rào tựa như át đi mọi âm thanh xung quanh.

Đỗ Siêu như bị thôi miên, đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng tắm được hồi lâu. Từ lúc bóng người mờ ảo đằng sau cánh cửa cởi hết quần áo. Cho đến lúc tiếng nước chảy vang lên.

Chốt cửa cũ bị hỏng vẫn chưa được thay mới. Chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể vào. Nội tâm anh đang đấu tranh kịch liệt với câu hỏi. Liệu có nên vào trong hay không.

Đúng vào lúc nội tâm của Đỗ Siêu đấu tranh gay gắt nhất. Mùi hương thơm ngát cùng âm thanh da thịt phát ra khi xoa sữa tắm lên cơ thể, chợt lan tỏa trong không khí. Hệt như liều thuốc kích dục cực mạnh, khiến cho Đỗ Siêu thần hồn điên đảo. Rất nhanh đã không làm chủ được bản thân.

Anh đi một mạch về phía cánh cửa, nơi có bóng người mờ ảo đang tạo ra những tư thế mời gọi kia. Hai tay cũng không ngơi nghỉ mà lột sạch từng món đồ trên người mình xuống. Vứt tứ tung trên sàn nhà.

Đỗ Siêu mở cửa. Tiếng nước chảy bên trong liền phát ra to hơn. Làm trái tim anh đập loạn xạ theo. Vừa bước vào, liền trông thấy Lâm Minh Viễn đang đứng gội đầu dưới vòi sen. Tấm lưng cậu trần trụi bóng loáng, tôn lên những đường cong cơ bắp rắn rỏi. Mái tóc của cậu ướt đẫm, vẫn còn dính đầy bọt xà phòng. Tia nước chảy xiết từ trên vòi sen cuốn trôi bọt xà phòng xuống hõm lưng sâu hoắm. Rồi từ từ trượt xuống khe mông cong cớn gợi cảm.

Hơi nước nóng bốc lên, cả phòng tắm nhỏ đều nóng hầm hập. Tạo thành tấm rèm sương trắng xóa mỏng manh bao quanh thân hình đẹp đẽ kia. Sức nóng lan tỏa đến hạ thân Đỗ Siêu. Khiến nơi đó lập tức phình to. Anh nhịn không được mà lao tới. Ôm chầm lấy Lâm Minh Viễn từ đằng sau.

Lâm Minh Viễn đang tắm, bỗng nhiên bị ai đó bất thình lình ôm từ đằng sau. Động tác sỗ sàng mạnh bạo như con dã thú đói khát lâu ngày. Cậu bất ngờ không kịp đề phòng mà chúi về phía trước. Cũng may là nhanh tay vịn lấy vách tường, bằng không thì trán đã u một cục.

Nước trên vòi sen chảy quá mạnh. Cản trở tầm nhìn của Lâm Minh Viễn. Nhưng cũng đủ để cho cậu nhìn thấy cánh tay xăm trổ quen thuộc kia. Nhận ra người đó là ai, đang thủ thế định đánh thì cậu liền khựng lại, kinh ngạc thốt lên.

“Anh Siêu?”

Đỗ Siêu không đáp. Mà cúi đầu hôn lên tai Lâm Minh Viễn. Hơi thở nóng bỏng như có như không phả vào lỗ tai nhạy cảm. Khiến cho hai chân cậu mềm nhũn.

“Anh... làm gì vậy?”

Đáp lời Lâm Minh Viễn vẫn là sự im lặng khác thường kia.

Từ sau lần Đỗ Siêu thổ lộ rồi bị từ chối đến nay. Hai người đều không ai nhắc lại chuyện đó nữa. Anh cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn. Thế nhưng hiện tại, đột nhiên xảy ra tình huống không lường trước được này. Lâm Minh Viễn bắt đầu thấy hơi hoảng.

Đỗ Siêu trần trụi không một mảnh vải che thân dán chặt vào lưng Lâm Minh Viễn. Hạ thân cương cứng nóng bỏng cạ lên mông của cậu. Hai bàn tay thô ráp không ngừng mơn trớn trước ngực và eo cậu. Phía trên là vòi sen xối xuống ào ào. Dưới chân đẫm nước và xà phòng trơn trượt. Đằng sau rất không may lại là Đỗ Siêu vai u thịt bắp. Chứ chẳng phải tên gà mờ yếu như sên nào.

Cậu vùng vẫy cố gỡ tay Đỗ Siêu, nói: “Anh Siêu, buông tôi ra, tôi... Ưm!”

Đang nói dở thì môi đã bị Đỗ Siêu khóa chặt. Ngăn chặn những lời từ chối thoát ra khỏi miệng cậu. Lâm Minh Viễn nghiêng đầu tránh né. Đỗ Siêu nắm vai xoay cậu đối diện mình. Thô bạo ấn chặt hai cổ tay cậu lên vách tường, cúi đầu tiếp tục điên cuồng cắn mút.

Nước dội xuống như mưa khiến mắt không thể mở nổi. Hai cơ thể trần trụi ướt đẫm dính vào nhau không chừa một kẽ hở. Nước nóng men theo khóe môi rơi vào trong miệng. Có chút ngạt thở, nhưng lại mang theo kích thích khó nhịn.

Thật giống với nụ hôn dưới hồ nước lạnh từ lần cắm trại đó.

Khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc ấy bất chợt hiện lên trong đầu. Lâm Minh Viễn liền nhíu mày. Thầm chửi rủa bản thân.

Trong một giây Lâm Minh Viễn phân tâm. Đầu lưỡi của Đỗ Siêu đã nhân cơ hội chui vào. Hạ thân bắt đầu cọ xát vào nơi đó của cậu. Khiến cho nơi đó không khống chế được mà dần dần cương lên.

Lâm Minh Viễn là đàn ông, hơn nữa lại còn là đồng tính. Đừng nói đàn ông, dù thứ cọ vào cậu là cái gối đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ có phản ứng. Đỗ Siêu cứ thở dốc dí thứ nóng rực kia ma sát vào hạ thân cậu. Trừ khi cậu liệt dương, bằng không thì không lí nào cậu không có cảm giác gì.

Lúc này, Đỗ Siêu buông một tay Lâm Minh Viễn ra. Rồi thò xuống dưới nắm lấy vật cứng bên dưới của cậu. Chậm rãi ve vuốt.

“Hức...”

Thân thể đã lâu chưa được gần gũi xác thịt trở nên nhạy cảm hơn bình thường. Từng cái chạm như mang theo dòng điện. Khiến cho cả người cậu tê dại. Sức lực lẫn lý trí đều bị rút đi hơn phân nửa.

Nghe thấy tiếng thở dốc kìm nén phát ra từ cổ họng Lâm Minh Viễn. Đỗ Siêu càng hưng phấn hơn. Anh dời môi xuống cắn nhẹ lên cằm cậu. Rồi từ từ rải cơn mưa nụ hôn xuống cổ và ngực. Trong lòng vẫn chưa hết giật mình kinh ngạc vì kích thước đáng sợ đến vô lý này.

Lâm Minh Viễn nhỏ con hơn anh. Ngoại hình tuấn tú. Da mặt mỏng dễ xấu hổ. Khi cười lên còn cực kỳ dịu dàng và đáng yêu, hệt như thỏ con vậy. Không ngờ, thứ đó lại trái ngược hoàn toàn so với vẻ ngoài của cậu. Thế nhưng càng bất ngờ hơn là anh không hề cảm thấy bài xích.

Đỗ Siêu thả tay còn lại của Lâm Minh Viễn ra. Vừa vuốt ve phía trên, vừa luồn tay xuống phía dưới xoa bóp mông cậu. Ngón tay giữa men theo dòng nước trượt vào khe mông tìm đến lỗ nhỏ, muốn đâm vào.

Lâm Minh Viễn giật mình giằng tay Đỗ Siêu khỏi mông mình, đồng thời cũng tắt được vòi sen, cậu khàn khàn nói: “Đỗ Siêu, tôi không muốn! Anh... ha, anh buông ra!”

Mặc cho Lâm Minh Viễn nhíu mày nghiến răng giãy giụa. Túm chặt lấy cổ tay Đỗ Siêu đang tuốt lên tuốt xuống thứ kia của cậu, ý đồ muốn giằng ra. Đỗ Siêu vẫn im lặng tiếp tục xoa nắn. Anh mê mẩn ngắm nhìn biểu cảm bị tình dục chi phối trên gương mặt tuấn tú của Lâm Minh Viễn. Thầm cảm thán, hóa ra lúc cậu làm tình thì sẽ lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy. Anh không nhịn được lại hôn lên má cậu, rồi khàn khàn nói.

“Tiểu Lâm, tôi thích cậu. Cậu không thích tôi cũng không sao.”

“Cậu không muốn để tôi vào thì tôi để cho cậu vào. Tôi chỉ muốn ở bên cậu. Mấy chuyện khác tôi không để ý đâu. Càng không cần lo lắng làm xong thì phải xác định mối quan hệ với tôi. Cứ coi như là giúp nhau giải quyết nhu cầu thôi cũng được.”

“Tôi là đàn ông, chẳng lỗ lả gì. Đừng cảm thấy gánh nặng.”

“Chúng ta... làm đi.”

Lâm Minh Viễn nghe xong liền ngẩn người.

Đàn ông đều có nhu cầu. Cậu là đàn ông độc thân, tìm người lên giường giải quyết cũng chẳng có lỗi gì với ai. Thế nhưng cậu không thể lên giường với người có tình cảm với mình. Làm vậy chẳng khác nào đang lợi dụng người khác để thỏa mãn dục vọng của bản thân. Dù Đỗ Siêu thật sự không quan tâm thì cậu cũng không thể làm thế được.

Đỗ Siêu là bạn của cậu. Dù anh được với cả nam lẫn nữ. Thì trước khi gặp cậu, anh đều thích phụ nữ. Cậu không muốn hại anh. Hơn nữa, Đỗ Siêu còn là anh em chí cốt cùng hắn vào sinh ra tử. Tuy cậu với hắn đã chấm dứt mối quan hệ, trở thành hai người xa lạ. Nhưng cũng không nên ăn luôn anh em của hắn.

Trên đời này đâu thiếu đàn ông, hà tất phải quanh đi quẩn lại người ở bên cạnh hắn?

Nghĩ tới đây, Lâm Minh Viễn bỗng thấy mình thật nực cười. Đến nước này rồi, còn lo cho hắn cái gì chứ? Lẽ nào sợ hắn với anh em của hắn bất hòa vì mình sao?

Không, hắn sẽ không để ý đến chuyện đó. Dù tất cả anh em của hắn có thay phiên nhau ngủ với cậu. Hắn cũng chẳng bận tâm. Bởi vì cậu đâu là gì ở trong lòng hắn. Nếu đổi lại là Hoa Phong Nhã, có khi còn được chiêm ngưỡng một trận gió tanh mưa máu. Vả lại, hắn đã kết hôn rồi. Cậu còn ở đây lo bò trắng răng để làm gì nhỉ?

Cuối cùng, Lâm Minh Viễn nói: “Anh Siêu.”

“Anh không để ý, nhưng tôi để ý.”

“Buông ra đi.”

Đỗ Siêu nói: “Tôi sẽ không dừng lại đâu. Nếu cậu không muốn thì cứ đánh tôi đi.”

Lâm Minh Viễn im lặng nhìn Đỗ Siêu. Ánh mắt kia lộ rõ sự cố chấp. Đến mức khiến cậu thảng thốt trong giây lát.

Hai người nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, bàn tay Lâm Minh Viễn đang nắm chặt lấy cổ tay của Đỗ Siêu từ từ thả lỏng.

...

Mười phút sau, Lâm Minh Viễn thay đồ xong mở cửa phòng ngủ đi ra. Thấy Đỗ Siêu đang ngồi ở ngoài ghế sô pha xử lý vết thương trên mặt mình. Cậu có chút không đành lòng, bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh. Nhẹ nhàng bôi thuốc giúp anh.

“Đau lắm không?”

Đỗ Siêu lắc đầu: “Tôi không sao.”

Dán bông băng xong, Lâm Minh Viễn nói: “Anh Siêu, tôi nghĩ mình cần phải nói rõ với anh chuyện này.”

Đỗ Siêu im lặng nhìn cậu.

Lâm Minh Viễn cũng nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Tôi luôn xem anh như là anh trai tôi. Điều đó vĩnh viễn không thay đổi. Cho nên, dù quen bạn trai hay tìm bạn giường để giải quyết nhu cầu. Thì tôi cũng không thể xem anh là đối tượng.”

Đỗ Siêu rũ mắt nhìn hai bàn tay đầy sẹo lồi lõm dữ tợn của mình, rồi ngước mắt lên nhìn cậu, khẽ hỏi: “Có phải... có phải là do tôi xấu không?”

Lâm Minh Viễn ngây người chốc lát, vội bảo: “Không phải!”

Cậu đặt hai tay lên vai Đỗ Siêu, chân thành nói: “Tôi không quan tâm đến ngoại hình. Với lại, anh đâu có xấu. Kiểu đàn ông “men lì” như anh, con trai còn ngưỡng mộ, đừng nói chi là con gái.”

Đỗ Siêu hỏi: “Vậy thì tại sao, tại sao cậu lại không thể xem tôi là đối tượng?”

Lâm Minh Viễn hé môi định nói gì đó thì bị anh cắt ngang: “Tiểu Lâm, cậu đừng nói là xem tôi như anh trai. Tôi không phải anh ruột cậu. Chúng ta không cùng chung huyết thống. Tôi biết đó chỉ là cái cớ thôi.”

Lâm Minh Viễn nói: “Anh là bạn tôi, tôi không làm thế với bạn mình. Tôi không muốn chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.”

Đỗ Siêu trở tay túm lấy hai bờ vai Lâm Minh Viễn, anh cúi đầu ghé sát vào mặt cậu, nói: “Tiểu Lâm, sau những chuyện xảy ra lúc nãy, chúng ta đã chẳng thể làm bạn được nữa rồi!”

Lâm Minh Viễn nhíu mày: “Tôi với anh chưa làm cái gì hết!”

Mắt Đỗ Siêu đỏ lên: “Ôm hôn, xoa nắn, vuốt ve, thậm chí là dùng tay rồi cọ vào nhau, có cái nào mà tôi với cậu chưa làm? Chẳng qua tôi vẫn chưa làm cho cậu ra. Hai chúng ta chỉ là chưa làm đến bước cuối cùng mà thôi!”

Lâm Minh Viễn gỡ tay Đỗ Siêu khỏi vai mình, nói: “Không, tôi chưa từng tự nguyện làm chuyện đó với anh. Tất cả đều không tính. Đỗ Siêu, anh tỉnh táo lại đi. Anh vốn dĩ thích phụ nữ, vậy thì cứ sống cuộc đời bình thường như trước đây của anh. Tôi bất kể là yêu ai hay ngủ với ai, người đó tuyệt đối cũng không phải là anh.”

Đỗ Siêu nói: “Tôi vẫn không hiểu. Tại sao ai cũng được nhưng tôi thì không được?”

Nói tới đây, dường như Đỗ Siêu chợt nhận ra gì đó, anh hỏi: “Là vì thiếu gia sao?”

Nghe xong câu này, Lâm Minh Viễn liền sượng mặt. Trái tim cậu khẽ nhói lên một cái. Vội liếc nhìn sang chỗ khác. Trong mắt lộ rõ sự lúng túng.

Lồng ngực Đỗ Siêu phập phồng, anh tức giận đứng phắt dậy, quát: “Lâm Minh Viễn, người nên tỉnh táo phải là cậu mới đúng!”

“Hai người đã chia tay bao lâu rồi? Thiếu gia đã kết hôn bao lâu rồi? Cậu còn ở đây mơ mộng cái gì!”

Lâm Minh Viễn cũng đứng phắt dậy, quát: “Tôi biết! Tôi biết mọi thứ đã chấm dứt từ lâu rồi! Làm sao tôi có thể không biết được!”

“Tôi chẳng mơ mộng gì cả. Tôi chỉ không muốn dây dưa với bất cứ ai bên cạnh hắn. Bao gồm cả anh!”

Đỗ Siêu ngẩn người.

Lâm Minh Viễn nhíu mày hít sâu một hơi, nhéo nhéo ấn đường, cố làm mình hạ hỏa: “Anh Siêu, tôi và anh đều đang không được bình tĩnh. Hôm nay tôi qua chỗ Trần Khải ở. Chúng ta tạm thời tách ra đi, đợi khi nào bình tĩnh lại rồi nói sau.”

.

“Bình tĩnh? Tao đã gợi ý rõ ràng tới vậy rồi mà cậu ấy vẫn không nhận ra. Mày tưởng tao có thể bình tĩnh được chắc!”

Trần Khải nằm vật ra trên ghế sô pha, nghiến răng nghiến lợi: “Mày nói xem, cậu ấy sáng sủa đẹp trai như thế. Sao lại chậm tiêu quá vậy? Chẳng lẽ trong mắt cậu ấy, tao không có chút sức hấp dẫn nào sao?” Trần Khải tự bóp bóp mông mình, “Mông tao cũng mẩy lắm chớ bộ...”

Người bên kia nói: “Cái đó dễ hiểu thôi mà. Cậu ta không thích mày, cho nên mới không bị mày quyến rũ. Nếu cậu ta có ý với mày, dù mày ngủ phè bụng mỡ ra, mồm chảy cả nước dãi, cậu ta cũng cương lên được.”

“Trên đời này làm gì có thằng đàn ông nào chậm tiêu tới vậy chứ. Chẳng qua là nó không thích mày nên mới không để ý tới mày thôi.”

Trần Khải ngồi bật dậy, vò đầu bứt tóc gào lên: “Không! Tao không tinnnnn! Biết đâu cậu ấy khờ thật thì sao? Do tao cứ hay đùa giỡn nên cậu ấy mới thế. Đúng, là do tao không chịu thẳng thừng bày tỏ!”

Người kia bảo: “Thế mày nói thử đi, biết đâu nó chịu.”

Trần Khải đỏ mặt, giật giật tóc mình: “Nhưng lỡ cậu ấy từ chối tao thì sao?”

Người kia mắng: “Đm, mày cũng đâu phải trai mới lớn.”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trần Khải nói vài câu rồi cúp máy. Vội vàng chạy ra mở cửa.

“Ai đó?”

Không ai đáp lời, mà tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt.

“Ra ngay đây, ra ngay đây!”

Vừa mở cửa ra, liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Minh Viễn. Trái tim Trần Khải đập thình thịch. Vội dùng tay cào cào chải gọn lại mái tóc rối như tổ quạ của mình. Đang định hỏi thì Lâm Minh Viễn đã mở lời trước.

“Hôm nay tôi ngủ ở đây được không?”

Trần Khải hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu lia lịa bảo Lâm Minh Viễn vào trong nhà. Vừa đóng cửa vừa hỏi: “Có chuyện gì thế? Hai người cãi nhau à?”

Trừ hôm nhậu say ngủ quên ở nhà Trần Khải. Bình thường Lâm Minh Viễn không bao giờ qua chỗ anh ta ngủ. Tự dưng hôm nay nửa đêm lại chủ động gõ cửa xin ngủ nhờ một đêm. Chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi. Bảo sao ban nãy anh ta loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ở nhà bên cạnh. Hẳn là cãi nhau.

Lâm Minh Viễn nằm xuống sô pha, nhắm mắt nói: “Ừ.”

Trần Khải thấy thế bèn bảo: “Đừng nằm ở đây, vào phòng mà ngủ.”

Lâm Minh Viễn nói: “Tôi ngủ ở đây được rồi, cảm ơn.”

Trần Khải thở dài, rồi đi lấy chăn bông ra. Ném cho Lâm Minh Viễn xong. Anh ta lại trải nệm dưới sàn nhà. Nằm cạnh sô pha chỗ cậu.

Lâm Minh Viễn hỏi: “Sao anh nằm đây?”

Trần Khải nói: “Nằm đây nói chuyện với cậu. Ai bảo cậu không chịu vào phòng, tôi đành ra đây thôi.”

Lâm Minh Viễn đang phiền muộn đầy bụng. Chẳng còn hơi sức quan tâm đến chuyện khác. Cậu mệt mỏi xoay người đưa lưng về phía Trần Khải, khẽ nói.

“Tôi mệt, không thức nói chuyện với anh được đâu. Vào phòng ngủ đi, ngoài này lạnh.”

Trần Khải cười tủm tỉm: “Vậy nghe tôi nói là được rồi. Tôi ngủ một mình buồn lắm. Hiếm khi có dịp cậu qua ngủ cùng tôi mà. Phải tranh thủ chớ.”

Lâm Minh Viễn im lặng không đáp.

Thật ra cậu không muốn đến chỗ Trần Khải. Sợ làm anh ta hiểu lầm. Nhưng tình huống bắt buộc, cậu không thể ra khách sạn thuê phòng như bình thường, vì phải tránh tai mắt. Đỗ Siêu từng nói hắn vẫn đang tìm cậu. Nên hạn chế ra đường khi không cần thiết. Phạm vi hoạt động của cậu chỉ quanh quẩn ở trong khu này. Vì khu này an toàn nhất.

Cậu thật sự không hiểu. Hắn không yêu cậu. Hơn nữa, hắn đã kết hôn rồi. Còn tìm cậu làm gì?

Lẽ nào hắn vẫn chưa tìm được vật thay thế khác dùng tốt hơn cậu sao?

Cũng đúng, dù sao với ngoại hình và khí chất của anh ta. Đâu phải cứ bảo muốn giống là giống được. Nếu trước đây Tiêu Hàng không nói. Thì chắc mãi đến tận bây giờ, chính bản thân cậu còn chẳng biết mình rốt cuộc giống với anh ta chỗ nào.

Khó tìm được ai giống với anh ta dù chỉ vài phần. Chẳng trách hắn cố giữ cậu lại bằng mọi giá. Kể cả lừa dối và giả vờ yêu cậu. Hay thậm chí là phải hạ mình nằm dưới thân cậu.

“Này, tôi nói cậu có nghe không vậy?”

Tiếng gọi của Trần Khải cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Minh Viễn. Cậu thở dài hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Khải tặc lưỡi: “Chậc, tôi bảo...”

Ậm ừ chốc lát, anh ta cắn môi, lí rí nói: “Tôi thích cậu.”

Lâm Minh Viễn nhắm mắt, nhíu mày. Mới vừa lơ đãng chút là đã thành thế này rồi. Rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy?

Cậu bèn nói: “Biết rồi, sáng mai tôi nấu cơm cho anh ăn được chưa. Giờ tôi mệt lắm, anh có nịnh thêm nữa thì tôi cũng chả lết xuống bếp nổi đâu.”

Im lặng hồi lâu, lâu đến mức Lâm Minh Viễn tưởng Trần Khải đã chìm vào mộng đẹp. Thì đột nhiên, Trần Khải nhảy lên ngồi trên bụng cậu. Hai tay túm  chặt lấy cổ áo cậu, rồi cúi người hôn xuống.

Lâm Minh Viễn bị hành động này làm giật mình kinh ngạc. Nhưng vẫn kịp nghiêng đầu né tránh. Nụ hôn của Trần Khải để lạc mất mục tiêu. Sau đó tiếp tục hạ cánh, suýt rơi trúng má thì đã bị cậu dùng tay bụm chặt miệng. Cuối cùng lại rơi thẳng vào lòng bàn tay của cậu.

Trong một thoáng ngắn ngủi, cậu có cảm tưởng cảnh này cứ như được cắt ra từ một bộ phim hài vậy.

Không để Trần Khải tải xong sự xấu hổ về não bộ. Lâm Minh Viễn vòng tay ra sau lưng Trần Khải, ôm lấy eo anh ta. Trở mình xoay một cú, gọn gàng đặt Trần Khải dưới thân.

Cậu đè lên người Trần Khải, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt đang hoảng loạn của anh ta. Vẻ mặt cậu lạnh tanh, cơn bức bối khó chịu không tên càng lúc càng phóng đại trong lòng.

Lâm Minh Viễn vẫn bụm chặt miệng anh ta, khẽ nói: “Trần Khải, tôi thật sự không hiểu nổi. Vì sao anh lại thích tôi.”

Trần Khải bị đè trên sô pha chật hẹp. Lần đầu tiên được gần Lâm Minh Viễn đến vậy. Thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bụng rắn chắc. Đang nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở của Lâm Minh Viễn.

Hạ thân hai người như có như không chạm vào nhau. Cộng thêm thái độ và hành động của Lâm Minh Viễn đột nhiên khác thường. Nỗi sợ hãi xen lẫn kích thích, khiến nơi đó của Trần Khải dần trở nên hưng phấn.

Dường như Lâm Minh Viễn cũng nhận ra sự thay đổi phía dưới, cậu không để ý mà nói tiếp: “Anh tò mò muốn biết trước đây tôi từng làm nghề gì nhỉ?”

Chẳng hiểu sao, ánh mắt của Lâm Minh Viễn khiến Trần Khải cảm thấy bất an.

“Nếu anh muốn biết thì để tôi nói cho anh biết.”

Lúc này, Lâm Minh Viễn chợt cúi xuống, ghé môi vào tai Trần Khải, khe khẽ thì thầm: “Tôi từng làm đĩ hạng sang.”

Trần Khải mở to hai mắt, rùng mình một cái. Cả người lập tức cứng đờ. Tinh trùng quậy ầm ĩ trên não anh ta đều bị câu nói kia hù cho chạy tuột hết về vị trí cũ. Đũng quần vốn đang hưng phấn nhô lên, thoắt cái liền xẹp lép.

Giọng điệu của Lâm Minh Viễn tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn. Anh ta kinh ngạc không thôi. Liên tục liếc mắt nhìn cậu như để xác nhận những gì cậu nói có phải là thật hay không.

Lâm Minh Viễn nói: “Kim chủ bao nuôi tôi rất giàu. Yêu cầu cũng rất cao. Tôi đã phải rất chăm chỉ học tập để làm hài lòng kim chủ đấy.”

Lâm Minh Viễn từ thả tay ra khỏi miệng Trần Khải, nhếch môi nói: “Tiếc là kim chủ yêu cầu cao quá, tôi không đáp ứng nổi. Bây giờ phải sống khổ cực thế này đây.”

“Nếu mỗi tháng anh cho tôi không dưới một tỷ yến. Thêm tiền tiêu vặt hằng ngày khoảng vài chục triệu. Tặng tôi thật nhiều đồ hiệu. Tôi sẽ cân nhắc hẹn hò với anh. Anh muốn chơi kiểu gì thì tôi chiều kiểu đó.”

Ngừng một lát, cậu lại nói: “So với người cùng ngành thì tôi không biết. Nhưng tôi dùng miệng giỏi lắm đấy. Anh có tiền và không sợ bị lây bệnh thì có thể thử.”

Trần Khải hỏi: “Cậu... nói thật hay là muốn từ chối tôi nên mới nói thế?”

Lâm Minh Viễn nhìn sâu vào mắt Trần Khải. Cậu hé môi, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Trần Khải bụm miệng: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Cậu đừng nói nữa.”

“Túm lại là tôi bị từ chối rồi phải không?”

Im lặng chốc lát, Lâm Minh Viễn ngồi ngay ngắn lại, khẽ nói: “Xin...”

Trần Khải bỗng đứng phắt dậy, gào lên ngắt lời cậu: “Aaaa! Ngoài này lạnh vãi nồi, tôi vào phòng ngủ đây. Ngủ ngon!” Nói xong liền chạy thẳng vào phòng đóng cửa một cái rầm.

Lâm Minh Viễn nhìn về phía cánh cửa, nặng nề thở dài.

Xin lỗi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.