Trên đường đi, Đỗ Siêu ghé tiệm bánh ngọt mua mỗi thứ một cái. Chẳng biết mấy ngày qua Lâm Minh Viễn còn mơ thấy ác mộng hay không. Ăn đồ ngọt chắc sẽ giúp tâm trạng cậu tốt lên. Nghĩ vậy, anh liền mua thêm một ổ bánh mousse lớn. Mãi đến khi không thể xách thêm được nữa mới chịu đi tính tiền.
Vài vị khách len lén nhìn anh bằng vẻ mặt đánh giá xen lẫn chút lo sợ. Cũng dễ hiểu thôi, một tên giang hồ xăm trổ, mặt mày bặm trợn đi vào tiệm bánh. Không phải được đối thủ thuê đến đập phá hay đòi tiền bảo kê. Hơn nữa lại thật sự mua bánh. Đã vậy còn mua cả đống bánh ngọt thế này. Bất kể là ai cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Đỗ Siêu nhanh chóng lên xe rời khỏi tiệm bánh. Nán lại lâu quá có khi khách trong tiệm sợ chạy mất. Làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác. Mặt khác, thú thật là do anh nhớ Lâm Minh Viễn, muốn về sớm để gặp cậu.
Từ lúc anh thổ lộ tình cảm với Lâm Minh Viễn đến nay, đã trôi qua được một tháng.
Đó là thời kỳ khủng hoảng nhất của Lâm Minh Viễn. Sau sự kiện cạo đầu và rạch tay làm mình bị thương. Gần như không còn thấy cậu khóc nữa. Dường như nước mắt của cậu đều đã chảy cạn vào lúc cậu phát điên, dùng tông đơ tự cạo đầu trong nhà vệ sinh rồi. Đồng thời anh phát hiện cậu cũng lầm lì ít nói hơn. Nếu có việc cần thiết thì mới nói ngắn gọn vài câu.
Lo rằng Lâm Minh Viễn u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-bong/3716978/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.