Nấu bữa sáng toàn những món Trần Khải thích để sẵn trên bàn. Lâm Minh Viễn chợt cảm thấy, mình làm thế cứ như thể muốn bù đắp thứ gì đó cho anh ta vậy. Cậu cũng biết loại bù đắp này rất vô nghĩa. Thế nhưng cậu chẳng biết nên làm gì hơn.
Lâm Minh Viễn lấy giấy ghi chú viết vài dòng. Dặn anh ta khi nào ăn thì hâm nóng lại. Chần chừ một lát, cậu mới mở điện thoại xem thử. Phát hiện có tin nhắn chưa đọc của Đỗ Siêu gửi đến từ hôm qua.
- Đỗ Siêu: Tiểu Lâm, cậu về đi. Tôi ra ngoài rồi.
- Đỗ Siêu: Bánh ngọt cậu thích ăn tôi để trong tủ lạnh.
- Đỗ Siêu: Xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với cậu.
Lâm Minh Viễn siết chặt điện thoại trong tay.
Vậy là hôm qua Đỗ Siêu phải ra ngoài tìm chỗ ngủ lúc nửa đêm ư?
Lâm Minh Viễn cảm thấy hơi tội lỗi. Lẽ ra mình không nên tắt máy. Lúc anh gửi tin nhắn đến thì cậu đã đọc được. Và bảo anh ở nhà đừng ra ngoài rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Minh Viễn chợt nhớ ra hôm qua mình đi vội quá quên không mang theo khẩu trang, nón, áo khoác và ví tiền. Cơ mà chuyện hôm qua làm cậu hơi ngại. Sợ lỡ vừa vào nhà đụng mặt Đỗ Siêu thì không biết nên trưng ra biểu cảm gì.
Nhưng không lấy đồ thì không đi làm được. Dù bất chấp từ bỏ mấy thứ kia, thậm chí nghỉ làm đi chăng nữa. Tránh được hôm nay cũng không tránh khỏi ngày mai.
Hết cách, Lâm Minh Viễn đành quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-bong/3740644/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.