🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nấu bữa sáng toàn những món Trần Khải thích để sẵn trên bàn. Lâm Minh Viễn chợt cảm thấy, mình làm thế cứ như thể muốn bù đắp thứ gì đó cho anh ta vậy. Cậu cũng biết loại bù đắp này rất vô nghĩa. Thế nhưng cậu chẳng biết nên làm gì hơn.

Lâm Minh Viễn lấy giấy ghi chú viết vài dòng. Dặn anh ta khi nào ăn thì hâm nóng lại. Chần chừ một lát, cậu mới mở điện thoại xem thử. Phát hiện có tin nhắn chưa đọc của Đỗ Siêu gửi đến từ hôm qua.

- Đỗ Siêu: Tiểu Lâm, cậu về đi. Tôi ra ngoài rồi.

- Đỗ Siêu: Bánh ngọt cậu thích ăn tôi để trong tủ lạnh.

- Đỗ Siêu: Xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với cậu.

Lâm Minh Viễn siết chặt điện thoại trong tay.

Vậy là hôm qua Đỗ Siêu phải ra ngoài tìm chỗ ngủ lúc nửa đêm ư?

Lâm Minh Viễn cảm thấy hơi tội lỗi. Lẽ ra mình không nên tắt máy. Lúc anh gửi tin nhắn đến thì cậu đã đọc được. Và bảo anh ở nhà đừng ra ngoài rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm Minh Viễn chợt nhớ ra hôm qua mình đi vội quá quên không mang theo khẩu trang, nón, áo khoác và ví tiền. Cơ mà chuyện hôm qua làm cậu hơi ngại. Sợ lỡ vừa vào nhà đụng mặt Đỗ Siêu thì không biết nên trưng ra biểu cảm gì.

Nhưng không lấy đồ thì không đi làm được. Dù bất chấp từ bỏ mấy thứ kia, thậm chí nghỉ làm đi chăng nữa. Tránh được hôm nay cũng không tránh khỏi ngày mai.

Hết cách, Lâm Minh Viễn đành quay về lấy đồ.  

Thôi thì chết sớm đầu thai sớm đi.

Hít sâu một hơi rồi mở cửa. Nhìn vào trong nhà, quả thật Đỗ Siêu đã ra ngoài và vẫn chưa quay lại. Lâm Minh Viễn lấy mấy món đồ cần thiết. Lúc chuẩn bị mặc áo gió vào, cậu mới phát hiện bàn ăn trống trơn. Ngó qua bồn rửa chén, thấy chén dĩa hôm qua đều được rửa và phơi ráo. Hẳn là Đỗ Siêu đã ăn hết cơm tối cậu nấu rồi mới rời đi.

Đứng yên tại chỗ chốc lát. Lâm Minh Viễn bước tới mở tủ lạnh. Vừa nhìn xong liền ngẩn người. Bởi vì trong tủ đều chứa đầy bánh ngọt đủ loại. Hệt như có ai đó cướp sạch tiệm bánh rồi nhét hết vào tủ lạnh vậy. Thậm chí khi mở tủ còn bị rơi ra hai ba cái bánh.

Lâm Minh Viễn nhặt bánh lên tìm chỗ nhét vào. Tầm mắt cậu nhìn lướt qua ngăn để nước ở cánh cửa tủ lạnh.

Không có Chocolate Chip Crème Frappuccino.

Có lẽ vì lần trước Đỗ Siêu mua về để dỗ cậu, nhưng chẳng làm tâm trạng cậu khá hơn. Ngược lại còn khiến cậu buồn bực thêm. Nên lần này anh tránh không mua thứ đó nữa.

Lâm Minh Viễn nhíu mày, trở tay đóng tủ lạnh. Cậu ôm mặt ngồi xổm xuống. Tâm trạng ngổn ngang. Trong lòng vô cùng khó chịu.

Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu vì sao một người từng chẳng hứng thú gì với đàn ông như Đỗ Siêu lại thích mình.

Thật lòng mà nói, Đỗ Siêu đích thực là một người bạn trai tốt. Anh dịu dàng chu đáo, lại không có thói trăng hoa. Thế nhưng anh không phải người cậu thích. Càng không phải là người mà cậu có thể xem như đối tượng để tìm hiểu.

Cậu không thể đáp lại tình cảm của anh. Mỗi khi anh đối xử tốt với cậu như vậy. Đều làm cậu cảm thấy cực kỳ khó xử và áy náy.

Lâm Minh Viễn buồn bực vò đầu. Đứng dậy đi lấy ví tiền. Mặc áo gió, đội nón kết, sau đó đeo khẩu trang thật kỹ. Mang theo những thứ cần thiết rồi ra khỏi nhà.

Cố gắng đợi thêm một thời gian. Khi nào hắn không còn tìm cậu nữa thì cậu sẽ âm thầm rời khỏi đây. Đến nơi không ai biết cậu. Chỉ có thế, cậu mới hoàn toàn cắt đứt hết mọi thứ liên quan tới hắn và thật sự bắt đầu cuộc sống mới.

Chẳng biết có phải do đêm qua xảy ra đủ thứ chuyện hay do bị mất ngủ. Mà cả ngày hôm nay, Lâm Minh Viễn cứ hồi hộp bồn chồn không yên. Mãi cho đến khi tan làm. Vừa ra khỏi cửa sau nhà hàng, liền trông thấy Trần Khải trang bị full giáp chống lạnh đứng dựa tường chờ cậu.

Bước chân Lâm Minh Viễn khựng lại. Cậu lẳng lặng nhìn anh ta từ trên xuống dưới. Nào là bao tay, nón len, áo gió, lại còn quấn khăn len quàng cổ kín mít như xác ướp. Mũi thở phì phì ra khói trắng.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên. Trên bầu trời đen kịt. Những bông tuyết trắng muốt thưa thớt, đang lả lướt rơi xuống. Thảo nào hôm nay trời lạnh như vậy.

Thấy anh bạn đồng nghiệp đi ra, Lâm Minh Viễn bèn bảo: “Tôi về trước đây.”

Nói xong liền đi tới chỗ Trần Khải, vỗ vai anh ta một cái: “Sao anh lại ở đây?”

Trần Khải bị Lâm Minh Viễn làm giật nảy mình, nói: “Hết hồn.” Anh ta đứng thẳng lưng lại, gãi gãi tóc sau gáy, bảo, “Tôi mới ăn mì ở tiệm bên kia xong. Định đi về nhưng nhớ ra nhà hàng cậu làm ở gần đây, nên đợi cậu về chung luôn.”

Lúc này Lâm Minh Viễn mới chú ý tới đôi mắt sưng húp của anh ta, khẽ nói: “Đi thôi.”

Hai người sóng vai băng qua đường. Trần Khải hào hứng buôn chuyện với Lâm Minh Viễn. Phần nhiều là phàn nàn về đồng nghiệp và khách khứa ở tiệm hớt tóc. Lâm Minh Viễn im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng trả lời vài câu.

Hôm qua cậu gần như thức trắng đêm vì tiếng khóc thút thít của Trần Khải phát ra từ phòng ngủ. Trong lòng cậu nặng trĩu. Nhưng bây giờ thấy anh ta phấn chấn nhanh như vậy, cậu cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Cuối năm, mọi người đều lục tục về quê ăn Tết. Đường sá vắng tanh. Các hàng quán đều đóng cửa gần hết. Ngoài trời tuyết rơi lất phất. Càng tăng thêm vẻ cô quạnh cho nơi này.

Chỉ còn vài bước nữa là về tới chung cư. Trần Khải đột nhiên thèm xúc xích nướng với xiên thịt bán ở lề đường liền ghé mua. Lâm Minh Viễn không có tâm trạng ăn uống đứng một bên. Đợi cái người bị thất tình lẽ ra không có tâm trạng ăn uống kia. Hí hửng mua lấy mua để cả mớ xiên nướng. Cậu nhìn Trần Khải nhoi nhoi tán dóc với ông chủ, bất giác nhoẻn miệng cười.

Trần Khải, nếu ngay từ đầu tôi sớm nghĩ thoáng được giống như anh. Chắc có lẽ đã không phải thất vọng nhiều đến thế.

Nhưng bây giờ bắt đầu nghĩ thoáng lên thì cũng chưa muộn...

Đúng lúc này, mạch suy nghĩ của Lâm Minh Viễn bỗng bị Trần Khải cắt ngang. Anh ta ôm cánh tay cậu điên cuồng lắc lắc. Kích động kêu nhỏ.

“Lâm Minh Viễn, Lâm Minh Viễn. Trai đẹp, trai đẹp kìa! Trời má, không ngờ ở đây còn có người đẹp trai hơn cậu nhiều luôn nè! Đậu má, đẹp điênnnnnnn!”

Lâm Minh Viễn vô thức ngó qua chỗ quán cơm giò heo ở phía đối diện theo hướng Trần Khải chỉ. Một tốp người đi ra, đứng tán dóc trước quán. Ở những nơi như này, nam thanh nữ tú vốn đã khó tìm. Người cao ráo thì đúng là rất nhiều. Cơ mà chẳng có ai được coi là “đẹp điên” như lời Trần Khải nói cả. Hay anh ta trúng tiếng sét ái tình, người tình trong mắt hóa Tây Thi?

Thế nhưng đúng là có rất nhiều người đều trộm nhìn về một hướng. Kể cả nam lẫn nữ đi ngang qua cũng đều không nhịn được mà ngoái đầu nhìn mấy lần. Mấy cô gái ngồi ăn trong quán đều che miệng đỏ mặt cười khúc khích. Chốc chốc liếc nhìn, chốc chốc lại châu đầu ghé tai nhau nói nhỏ gì đó. Rồi cầm điện thoại len lén chụp hình. Bộ dạng kích động y hệt Trần Khải.

Xét thái độ của mọi người xung quanh bên đó. Hẳn là có người đẹp thật. Nhưng Lâm Minh Viễn đứng ở vị trí này bị người đi người che khuất tầm nhìn. Quả thật không thấy được người kia.

Lại nghe Trần Khải kích động bảo: “Cậu nói xem, anh ta có phải minh tinh không? Hay siêu mẫu?”

Trần Khải hệt như fan cuồng, nhảy nhảy tại chỗ: “Má ơi, cậu nhìn ảnh kìa, cặp giò dàiiiii vãi chưởng! Dáng ngon thiệt sự! Chắc cao mét chín nhỉ? Nhìn men lì ghê. Cơ mà trông ảnh có nét hư hư cuốn cuốn kiểu gì á. Y như tổng tài bá đạo trong phim ngôn tình. Minh tinh tôi xem trên TV với người mẫu tạp chí cũng chả có ai đẹp tới vậy, điên thật!”

Lâm Minh Viễn nhìn bộ dạng mê trai của Trần Khải, hơi buồn cười bảo: “Cậu...”

Trần Khải phấn khích vuốt vuốt tóc tai, ngắt lời: “Rada dò gei của tôi có tín hiệu rồi. Tôi phải mạo hiểm qua đó thăm dò trận địa xin số làm quen mới được.” Đoạn, anh ta đẩy đẩy Lâm Minh Viễn tới chỗ hẻm vắng gần đó, bảo, “Hay cậu tránh mặt một lát đi được không. Cậu đứng đây cơ hội thành công của tôi giảm thành 0 mất.”

Lâm Minh Viễn cười cười đứng nép vào vách tường. Lại thấy Trần Khải căng thẳng chà xát hai lòng bàn tay vào nhau. Thập thò ngó qua phía quán cơm, nói.

“Cơ mà nhìn ảnh có vẻ khó gần, tôi bắt đầu cảm thấy hơi hồi hộp rồi á.”

Lâm Minh Viễn nhịn không được lại ngoái đầu nhìn sang bên kia, nói: “Rốt cuộc nãy giờ anh đang nói ai v...”

Tầm mắt Lâm Minh Viễn vừa lướt qua quán cơm thì lập tức khựng lại. Nụ cười hiếm hoi nở trên môi liền tắt ngấm.

Tốp người vui vẻ tán dóc trước quán cơm dần dần tản ra. Khi người đàn ông to béo dắt tay đứa trẻ đang cầm quả bóng bay hình Hello Kitty rời đi. Quả bóng bay màu hồng dễ thương kia cũng từ từ di chuyển theo. Mọi che chắn xung quanh đều nhanh chóng được tháo gỡ. Để lộ ra người đàn ông tướng mạo xuất chúng. Có khuôn mặt tuấn mỹ hết sức quen thuộc đứng ở phía sau.

Người đàn ông liên tục xuất hiện trong những giấc mơ lặp đi lặp lại của cậu. Cơn ác mộng mang đầy nỗi thống khổ và nhục nhã mà cậu muốn quên đi. Bây giờ lại đang ở ngay trước mắt cậu.

Dịch Nguyên!

Sắc mặt Lâm Minh Viễn thoáng chốc trắng bệch. Cả người phát lạnh, bất giác lùi về phía sau. Hai chân như nhũn ra. Trái tim cậu nhói lên. Lồng ngực phập phồng.

Đột nhiên cảm thấy khó thở.

“Kìa, người ta nổi bần bật thế mà cậu không thấy hả? Mắt cậu... Ơ, Lâm Minh Viễn?”

Trần Khải đang nói nửa chừng. Phát hiện ra tình trạng bất ổn của Lâm Minh Viễn liền giật mình hoảng hốt. Vội vàng chạy tới đỡ cậu. Quýnh quáng giúp cậu tháo khẩu trang ra, hỏi.

“Lâm Minh Viễn! Cậu, cậu làm sao thế? Cậu bị khó thở sao? Cậu cậu cậu, cậu đừng làm tôi sợ...”

Giọng nói hoảng sợ của Trần Khải hệt như bị bóp méo. Lỗ tai Lâm Minh Viễn lùng bùng, không thể nghe thấy gì. Hình ảnh ghê tởm kia hệt như thủy triều cuồn cuộn ập tới. Bao trùm lấy tâm trí cậu.

Tiếng thở dốc rên rỉ dâm đãng trộn lẫn vào nhau như từ một chiều không gian khác truyền tới. Thứ âm thanh ma quái ấy nhanh chóng to dần. Tra tấn màn nhĩ yếu ớt của cậu.

Lâm Minh Viễn mất hết sức lực ngồi thụp xuống. Dùng hai tay tự bịt chặt lấy tai mình. Cố ngăn cách bản thân khỏi những tiếng rên rỉ đan xen thành một mớ hỗn độn kia. Há miệng hớp lấy từng ngụm không khí đang loãng dần xung quanh. Trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ánh sáng từ bảng đèn quảng cáo hàng quán bên cạnh hắt ra chói mắt. Đầu óc Lâm Minh Viễn quay cuồng. Hình ảnh xung quanh tách ra rồi hợp lại. Chồng chéo lên nhau, sau đó đột ngột trắng xóa. Âm thanh thở dốc rên rỉ liền vang to đến đinh tai nhức óc.

...

“A a a... ưm ưm... a a a!”

“Tổng, Tổng giám đốc Dịch, a... Của anh lớn...ưm, lớn quá a a a!”

Khi mắt đã quen với ánh sáng. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cảnh tượng kinh tởm trước mặt bằng cách thần kỳ nào đó. Đã thu trọn vào trong tầm mắt của Lâm Minh Viễn.

Cậu sững sờ đứng chôn chân tại chỗ. Nhất thời bị sốc đến đầu óc trống rỗng. Sắc mặt thoắt cái liền tái mét.

Ba kẻ trần truồng không một mảnh vải che thân đưa lưng về phía cậu. Bọn họ cuồng loạn quấn lấy nhau trên sô pha hệt như những con thú. Kẻ nằm ngửa ở trên người kẻ nằm phía dưới cùng, phóng đãng dang rộng hai chân. Ôm cổ hôn môi kẻ đang đè mình ở phía trên. Cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

Hậu huyệt sưng đỏ ướt đẫm dịch bôi trơn. Bị hai dương vật thô to chèn ép cùng một lúc, liên tục đâm thúc ở bên trong. Mà hai dương vật kia cũng đồng thời điên cuồng cọ xát vào nhau. Phát ra tiếng bành bạch lép nhép khi da thịt va chạm.

Tất cả cảnh tượng gớm ghiếc kia đều phơi bày trắng trợn ngay trước mắt Lâm Minh Viễn.

Thế nhưng, kinh tởm hơn hết thảy, đó là kẻ ở phía trên cùng. Đang mải mê đâm thúc. Để lộ ra một góc hình xăm trên cổ và tấm lưng rắn rỏi bóng loáng mồ hôi. Dáng người đẹp như tạc vô cùng quen thuộc kia. Không ai khác, chính là Dịch Nguyên.

Mùi rượu mạnh hòa lẫn mùi tình dục nồng nặc xộc lên mũi. Ba bốn bao cao su đã qua sử dụng chứa đầy tinh dịch trắng đục ném ở mỗi góc. Đống quần áo vứt tứ tung trên sàn nhà. Và chiếc quần lót dây jockstrap màu đỏ lẳng lơ. Nằm chỏng chơ bên chân Lâm Minh Viễn. Hệt như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cậu vậy.

Việc nghe người khác nói hoàn toàn khác hẳn so với việc tận mắt chứng kiến. Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý. Thế nhưng, trong lòng cậu vẫn chẳng thể tránh khỏi cảm giác bị đả kích như cả thế giới sụp đổ.

Mới chỉ vài giây ngắn ngủi, mà Lâm Minh Viễn cứ ngỡ như đã trôi qua cả một đời.

Ba kẻ kia bị giật mình vì tiếng cánh cửa mở toang đập mạnh vào vách tường. Bọn họ đồng loạt sửng sốt ngoái đầu nhìn lại. Lúc này, Lâm Minh Viễn mới trông thấy mặt mũi của hai kẻ kia.

Kẻ bị đè ở giữa mồ hôi nhễ nhại, mặt mày đỏ ửng. Chính là tên diễn viên nổi tiếng vừa mới nhận cúp ảnh đế, chiếu trên đài truyền hình lớn ngày hôm qua. Cậu đã gặp qua hắn ở trong bữa tiệc sinh nhật của Tăng Tuyết Dĩnh. Không ngờ, hắn lại là một trong những kẻ được Dịch Nguyên bao nuôi.

Thế nhưng, điều mà Lâm Minh Viễn càng không ngờ tới rằng. Kẻ còn lại kia. Không ai khác lại chính là bạn thân của hắn.

Đường Nhược Sang!

Sau vài giây đứng hình, Đường Nhược Sang là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu... Lâm?”

Tên ảnh đế kia sợ hãi che mặt. Lật đật nép vào lòng Dịch Nguyên để trốn. Bây giờ Dịch Nguyên mới phản ứng lại. Ánh mắt mê ly vì rượu và tình dục thoắt cái đã tỉnh táo. Hắn hốt hoảng đẩy tên ảnh đế kia ra. Vội vàng rút dương vật khỏi hậu huyệt của hắn ta. Rồi hoảng loạn quờ quạng nhặt bừa khăn tắm dưới sàn nhà, quấn lung tung che đi hạ thân của mình.

Bằng mắt thường đều có thế nhìn thấy, Dịch Nguyên hoảng đến mức mặt mày tái mét. Vừa quấn khăn tắm vừa lắp bắp một hơi mà vẫn chưa thốt ra được câu nào hoàn chỉnh.

Bộ dạng lõa lồ phóng đãng của hắn nhìn sao cũng thấy chướng mắt. Mà những kẻ hắn đã chạm qua, đồng thời cũng chạm vào thân thể hắn. Càng khiến Lâm Minh Viễn chướng mắt hơn.

Chẳng biết là do quá sốc hay là do phẫn nộ. Mà bàn tay Lâm Minh Viễn run lên bần bật. Máu nóng dồn lên não, thiêu rụi nốt một tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu cậu.

Nên đánh hay nên giết. Phải túm đầu ai trước. Làm thế có ý nghĩa gì.

Cậu thật sự không biết.

Chỉ là dưới cơn thịnh nộ điên cuồng bùng nổ. Cơ thể Lâm Minh Viễn không tự chủ được mà tự ý hành động. Bao nhiêu cảm xúc tồi tệ đan xen nhau. Phóng đại một cách mất kiểm soát. Cậu ba bước gộp thành hai bước, tiến về phía bọn họ.

Đúng vào lúc này, Đỗ Siêu từ đằng sau lao tới túm lấy Lâm Minh Viễn, ngăn không cho cậu xông vào.

“Tiểu Lâm, Tiểu Lâm cậu bình tĩnh lại đã...”

Đỗ Siêu càng ngăn cản thì càng làm Lâm Minh Viễn sôi máu. Trong lúc giằng co. Bàn tay cậu đụng trúng khẩu súng giắt bên hông Đỗ Siêu.

Một giây cũng không chần chừ. Lâm Minh Viễn liền rút súng ra. Dùng cán súng đánh gục Đỗ Siêu. Hất anh ngã sang một bên rồi mở chốt.

Tên ảnh đế hãi hùng ôm đầu bò lết xuống gầm bàn tìm chỗ nấp, hoảng loạn hét to: “Áaaaaa!”

Đường Nhược Sang sợ xanh mặt, hạ thân cương cứng cũng bị dọa cho mềm nhũn. Cả người trần như nhộng lăn xuống khỏi sô pha, gào lên: “Tiểu Lâm, đừng bắn đừng bắn. Cậu bình tĩnh một chút, đừng làm bậy. Có gì từ từ nói! Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu hết rồi!!!”

Động tác quấn khăn tắm vụng về của Dịch Nguyên ngừng bặt. Hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn Lâm Minh Viễn chĩa súng về phía mình. Vẻ mặt không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Trong thoáng chốc, khi nhìn vào mắt Dịch Nguyên. Nỗi nghẹn uất dồn nén trong lòng Lâm Minh Viễn liền vỡ òa. Tầm mắt phía trước cũng nhòe đi. Cậu nghiến răng dời tay, khiến họng súng di chuyển chếch sang bên cạnh. Rồi phẫn hận bóp cò.

“ĐOÀNG!”

“Áaaaaaaaa!!!”

“Thiếu gia!!!”

Tiếng la hét thất thanh đều bị tiếng súng át mất. Chiếc bình hoa lớn phía sau vỡ tan tành. Hoa hồng đỏ mà Lâm Minh Viễn yêu thích văng tứ tung cùng với những mảnh vỡ của bình hoa.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Lâm Minh Viễn giống như một kẻ tâm thần. Cầm súng bắn loạn khắp nơi. Tiếng nổ súng liên hoàn kéo dài đến đinh tai nhức óc. Âm thanh gương ốp tường và đồ đạc trang trí trong phòng vỡ tung tóe hòa cùng tiếng la hét khiếp vía hãi hùng. Tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Hệt như muốn cho tất cả mọi thứ ở nơi này biết. Cơn thịnh nộ và nỗi thống khổ khi cõi lòng tan nát là cảm giác gì.

Mãi cho đến khi chẳng còn viên đạn nào. Căn phòng mới yên ắng trở lại. Yên ắng tới nỗi, có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất. Mùi thuốc súng trộn lẫn mùi tình dục ô uế càng nồng nặc khó ngửi hơn. Khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Dịch Nguyên vẫn đứng im tại chỗ. Lẳng lặng nhìn Lâm Minh Viễn. Cứ như thể hắn biết rõ, cậu vĩnh viễn không bao giờ xuống tay làm tổn thương hắn vậy.

Và nực cười là hắn đã đúng. Kể cả khi bị lừa dối như thế. Mà cậu vẫn không nỡ làm tổn thương hắn. Bán kính mười mét xung quanh hắn, đồ đạc lẫn đèn chùm phía trên trần nhà vẫn còn y nguyên. Đến một mảnh vỡ cũng chẳng rơi trúng.

Trong lòng chợt cảm thấy chua xót khôn cùng.

Đời này của Lâm Minh Viễn chưa từng yêu ai nhiều tới vậy.

Yêu đến hèn mọn.

Lúc này, Đỗ Siêu mới lồm cồm ôm bụng bò dậy, chìa bàn tay đầy máu ra, khẽ nói: “Tiểu Lâm, đưa súng cho tôi.”

Lòng Lâm Minh Viễn giờ đây như chết lặng. Toàn bộ sức lực đều cạn kiệt. Mệt mỏi đến mức, tưởng chừng như chẳng nhấc nổi cánh tay.

Lâm Minh Viễn nhìn chằm chằm nửa thân trên trần trụi. In đầy dấu hôn khiến người ta nhức mắt của Dịch Nguyên chốc lát. Cậu ném khẩu súng cho Đỗ Siêu. Vẻ mặt bình tĩnh, nói với Dịch Nguyên bằng giọng điệu bình thản. Hệt như kẻ phát điên xả súng khắp nơi ban nãy không phải là cậu vậy.

“Mặc quần áo vào đi.”

Bây giờ Dịch Nguyên mới bừng tỉnh, vội nói: “Lâm Minh Viễn, tôi...”

Lâm Minh Viễn lại nói: “Mặc cho đàng hoàng vào.”

Dứt lời, cậu liền xoay người rời đi.

Lâm Minh Viễn từng bước từng bước đi về phía cửa chính. Mỗi một bước rời khỏi nơi này, là mỗi một nhát dao đâm vào tim cậu, máu đổ đầy đất. Thế nhưng đồng thời, cũng chính là sự giải thoát.

Có điều, sự giải thoát này quá đau đớn.

“Tiểu Lâm, Tiểu Lâm!”

Lâm Minh Viễn phớt lờ Đỗ Siêu đang vừa gọi vừa đuổi theo cậu. Đoạn đường trước mắt cứ rõ ràng rồi chợt nhòe đi. Gió đêm thổi vù vù mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Lạnh thấu tâm can.

Cuối cùng cậu không nhịn được, mà bật khóc nức nở.

Tiếng sóng biển từ xa vọng lại ù ù bên tai. Hình ảnh Dịch Nguyên và tên ảnh đế đó hôn môi say đắm hệt như đèn kéo quân. Không ngừng hiện lên trong đầu cậu. Dương vật của hắn cắm vào lỗ hậu của tên ảnh đế đó. Liên tục cọ xát với dương vật của Đường Nhược Sang. Bọn họ cùng nhau sung sướng, lớn tiếng thở dốc rên rỉ.

Lâm Minh Viễn gào khóc tức tưởi. Hệt như một đứa trẻ đang oán trời trách đất vì đã khiến cho cả thế giới của nó sụp đổ vậy. Cậu hất tay Đỗ Siêu đang đỡ lấy mình ra. Hai chân mềm nhũn. Bước thấp bước cao, cố lê lết ra khỏi cổng.

Thật kinh tởm.

Vừa nghĩ tới đôi môi của hắn đã hôn qua bao nhiêu người. Thậm chí, có lẽ cũng đã từng ngậm mút qua bao nhiêu dương vật. Rồi hắn lại dùng chính đôi môi đó để hôn cậu. Dùng chính dương vật đã đâm thọc qua biết bao nhiêu cái lỗ đó để nhét vào miệng cậu, làm tình với cậu. Chỉ mới vừa nghĩ tới thôi là cậu liền cảm thấy kinh tởm.

Rõ ràng ngoài trời gió lớn. Hoàn toàn không phải ở nơi chật hẹp thiếu dưỡng khí. Thế nhưng Lâm Minh Viễn đột nhiên cảm thấy khó thở. Cậu cố há miệng để hớp vào từng ngụm không khí. Thế nhưng lại chẳng thể hô hấp được. Chẳng khác gì con cá bị mắc cạn sắp chết, mở to mắt mà cố lấy hơi lên.

Đỗ Siêu giật mình kinh hãi, vội đỡ lấy Lâm Minh Viễn sắc mặt trắng bệch, lo lắng đến nói năng lắp ba lắp bắp: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm cậu làm sao vậy? Cậu, cậu bị khó thở sao? Cậu đừng làm tôi sợ...”

Dường như não thiếu oxi, khiến cho Lâm Minh Viễn bị hoang tưởng. Mùi mằn mặn của biển biến thành mùi tanh nồng của tinh dịch. Hình ảnh hai dương vật điên cuồng cọ xát vào nhau, cùng đâm thúc vào hậu huyệt lại xuất hiện chồng chéo lên nhau. Cơn buồn nôn càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng, Lâm Minh Viễn không chống đỡ được nữa, vịn vào thân cây mà nôn thốc nôn tháo.

“Ọe!!!”

Đỗ Siêu lo sốt vó, nói với tên vệ sĩ đang khập khiễng từ xa chạy tới: “Nước! Mau lấy cho tôi chai nước!” Đoạn, anh lại bảo, “Phải rồi, vào hầm xe lái xe ra đây luôn, nhanh!”

Vệ sĩ kia cũng bị Đỗ Siêu làm cho hoảng theo, hét: “V, vâng!”

Đỗ Siêu vội vuốt vuốt lưng Lâm Minh Viễn, muốn giúp cậu dễ chịu hơn, anh vừa đau lòng vừa quýnh quáng nói: “Tiểu Lâm, cậu, cậu cố chịu một chút. Tôi đưa cậu đi bệnh viện. Đợi tôi một chút!”

Tên vệ sĩ rất nhanh đã lái xe chạy ra. Hắn ta mở cửa xuống xe, cầm theo chai nước đưa cho Đỗ Siêu, nói: “Anh Siêu, nước đây ạ.”

Nhác thấy Lâm Minh Viễn vừa nãy còn sát khí bừng bừng xông vào nhà bắt gian. Bây giờ cả người suy yếu. Mặt mày trắng bệch khiến hắn ta không khỏi lấy làm kinh ngạc.

“Trưởng phòng Lâm làm sao vậy ạ?”

Đỗ Siêu nói: “Cậu mau về vị trí đi, giúp tôi xem thương tích của mấy anh em khác thế nào rồi.”

“Vâng.”

Đợi Lâm Minh Viễn súc miệng xong, Đỗ Siêu mới nói: “Tiểu Lâm, cậu còn thấy khó thở không? Có khó chịu ở đâu không? Lên xe đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Lâm Minh Viễn đẩy tay Đỗ Siêu ra, nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Đỗ Siêu hé môi định nói gì đó. Đúng vào lúc này, Dịch Nguyên quần áo xộc xệch chạy tới. Đỗ Siêu bèn nhịn xuống, lùi sang một bên canh chừng, chừa không gian riêng cho bọn họ.

Dịch Nguyên đang gấp đến phát điên lên. Hắn vốn định khoác bừa áo choàng tắm cho lẹ để kịp đuổi theo Lâm Minh Viễn. Nhưng lại sợ ăn mặc như thế sẽ chọc tức cậu thêm. Nên chỉ đành cắn răng mặc quần áo đàng hoàng rồi mới chạy thục mạng tới đây.

Xưa nay, sinh hoạt cá nhân Dịch Nguyên vẫn luôn như vậy. Bạn bè người quen xung quanh hắn cũng thế. Mọi người ai cũng có nhu cầu và sở thích riêng. Hắn chẳng cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì cả.

Từ khi ở bên Lâm Minh Viễn. Hắn đã tiết chế hơn, rất lâu rồi không chơi bời kiểu này. Hôm nay, hắn nhất thời nổi hứng mà đồng ý với lời rủ rê của Đường Nhược Sang chơi some một bữa. Vốn chỉ muốn xả stress như trước giờ vẫn hay làm thôi. Không ngờ sự tình lại thành ra nông nỗi này. Hắn thật sự rất hối hận. Lẽ ra không nên đồng ý.

Dịch Nguyên kéo tay Lâm Minh Viễn lại, nói: “Minh Viễn, cậu nghe tôi giải thích. Tôi...”

Lâm Minh Viễn hất tay hắn ra: “Giải thích?” Cậu hừ một tiếng, lạnh lùng nói, “Dịch Nguyên, đã đến nước này rồi anh còn muốn giải thích cái gì nữa?”

Tơ máu giăng đầy trong mắt Lâm Minh Viễn, cậu hỏi: “Hay là giải thích cho tôi hiểu một chút đi. Nhẫn đính hôn của anh đâu? Tại sao không đeo?”

Vừa nghe xong câu này, mặt Dịch Nguyên liền tái mét.

Tất cả biểu cảm dù là nhỏ nhất của Dịch Nguyên, đều thu trọn vào mắt Lâm Minh Viễn. Chứng minh cho những gì Tiêu Hàng nói hoàn toàn là sự thật. Lòng Lâm Minh Viễn như tro tàn. Cậu ngước mắt lên như để nuốt ngược nước mắt vào trong, khẽ hỏi.

“Anh đã đính hôn với Ngôn Diệp Thành, tại sao lại nói dối tôi là đã chia tay? Rốt cuộc những lời anh từng nói với tôi. Câu nào là thật, câu nào là giả vậy. Dịch Nguyên, giải thích cho tôi hiểu đi.”

Dịch Nguyên siết chặt nắm tay, nghiến răng hỏi: “Cậu gặp Tiêu Hàng?”

Lâm Minh Viễn gằn giọng: “Trả lời tôi.”

Im lặng hồi lâu, biết rằng không thể giấu được nữa, Dịch Nguyên mới hít sâu một hơi, gật đầu thừa nhận: “Phải, tôi đính hôn rồi.”

“ẦM!”

Tiếng sóng biển đánh mạnh vào vách đá vang lên chói tai.

Cơn thịnh nộ tưởng chừng như đã trút hết, lại một lần nữa trỗi dậy. Lâm Minh Viễn vung tay lên. Dịch Nguyên không tránh không né, nhắm mắt đón nhận.

Thế nhưng, bàn tay run lên vì tức giận của Lâm Minh Viễn lại dừng ở giữa không trung. Cứ thế mà giữ nguyên một lúc lâu. Cứ chần chừ không chịu giáng xuống.

Dịch Nguyên mở mắt ra. Vừa nhìn Lâm Minh Viễn một cái, hắn liền ngẩn người.

Nước đong đầy trong đôi mắt đỏ ửng giăng đầy tơ máu của Lâm Minh Viễn. Ánh mắt cậu nhìn hắn, giờ đây chỉ còn lại sự phẫn nộ và nỗi thống khổ tột cùng. Trong một khoảnh khắc, hắn đột nhiên ý thức được rằng. Mối quan hệ này, đã thật sự chẳng còn cứu vãn được nữa rồi.

Lâm Minh Viễn hận Dịch Nguyên đã lừa dối mình. Nhưng cậu càng hận bản thân mình vô dụng. Đến nước này rồi mà vẫn chẳng nỡ ra tay đánh hắn. Trong đời cậu chưa từng cảm thấy bất lực tới nhường này.

Cậu dồn hết phẫn hận, nắm chặt lấy sợi dây chuyền con thỏ. Dùng sức giật đứt phăng sợi dây chuyền kia ra khỏi cổ mình. Ném thẳng vào mặt Dịch Nguyên.

“Bộp!”

Sợi dây chuyền bạch kim va đập vào má trái của Dịch Nguyên, rồi rơi xuống đất. Thỏ con tròn mập tinh xảo nằm chỏng chơ trên mặt đường đầy cát bụi. Đôi mắt đỏ rực vô hồn phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.

Dịch Nguyên cúi đầu nhìn sợi dây chuyền. Rồi lại ngẩng đầu kinh ngạc mở to mắt nhìn Lâm Minh Viễn.

Sợi dây chuyền như vật bất ly thân mà Lâm Minh Viễn luôn đeo trên cổ. Cẩn thận nâng niu chưa từng tháo ra. Vậy mà bây giờ cậu lại vứt đi như một miếng rác.

Hắn ngây người, nhất thời chẳng nói được câu nào.

Dường như động tác kia đã rút cạn hết sức lực của Lâm Minh Viễn. Thế nhưng, cả cơ thể cậu lại cảm thấy nhẹ bẫng như được thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, nặng nề rơi xuống. Cậu thẫn thờ nhìn Dịch Nguyên như nhìn một người xa lạ, thì thào nói.

“Tôi mệt rồi.”

“Kết thúc đi.”

.

“Lâm Minh Viễn!”

“Lâm Minh Viễn! Cậu có sao không? Cậu không nôn được sao? Tôi tôi tôi... tôi, a! Phải rồi, bệnh viện!” Trần Khải cuống cuồng kéo cánh tay Lâm Minh Viễn lên, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện. Không không, gọi taxi trước, cậu đợi một chút để tôi gọi taxi.”

Lâm Minh Viễn mà Trần Khải biết, vẫn luôn khỏe như vâm. Trần Khải chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ. Anh ta thật sự bị dọa sợ, chật vật lôi điện thoại ra khỏi túi quần. Trong lúc đang quýnh quáng thì cổ tay đột nhiên bị Lâm Minh Viễn túm lấy.

Sắc mặt Lâm Minh Viễn trắng bệch. Trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Ánh mắt cậu lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ, hệt như vừa nhìn thấy quỷ vậy. Bàn tay cậu lạnh toát, run lên bần bật. Thế nhưng lực tay lại rất mạnh, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài suy yếu như sắp ngất kia.

Lâm Minh Viễn bấu chặt lấy áo Trần Khải, hoảng loạn nói: “Đưa tôi… rời khỏi đây. Mau đưa tôi rời khỏi đây!”

Trần Khải vội đỡ lấy Lâm Minh Viễn: “Được, tôi đưa cậu đến bệnh viện ngay đây.”

Lâm Minh Viễn ghì anh ta lại, nói: “Không cần! Hay là... anh về trước đi.”

Trần Khải thấy hơi lạ, hỏi: “Lâm Minh Viễn, cậu... sợ bệnh viện à?”

Thấy cậu không trả lời, anh ta liền chắc mẩm là như vậy, rồi gật đầu nói: “Vậy không đi bệnh viện, chúng ta về nhà. Cậu cố chịu một chút, đi thêm một đoạn nữa là tới cổng chung cư rồ...”

Lâm Minh Viễn nghe xong càng thêm hoảng loạn, cậu túm lấy hai cánh tay Trần Khải, điên cuồng lắc, thiếu điều muốn gào lên: “Không! Tôi không muốn quay về đó nữa! Tôi muốn rời khỏi nơi này. Trần Khải, làm ơn đưa tôi rời khỏi nơi này đi!”

Trần Khải hơi khó hiểu, nhưng thái độ Lâm Minh Viễn rất kiên quyết. Rõ ràng là cậu không muốn về nhà. Lại chẳng chịu đến bệnh viện. Trần Khải đoán, có lẽ Lâm Minh Viễn phát bệnh gì đó, sợ Đỗ Siêu lo lắng nên không muốn về.

Bây giờ tinh thần Lâm Minh Viễn đang cực kỳ bất ổn. Trần Khải còn chả rõ liệu cậu có biết mình đang nói cái gì hay không. Bảo anh ta để cậu một mình, anh ta càng không yên tâm.

Trần Khải vừa không biết phải xử trí thế nào, vừa bị Lâm Minh Viễn làm cho rối tung rối mù theo: “Cậu bình tĩnh lại đã! Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cậu không muốn về nhà? Cậu muốn đi đâu?”

Trên đường càng lúc càng vắng bóng người qua lại. Quán xá thưa thớt cũng bắt đầu lục tục dọn dẹp, chuẩn bị đóng cửa. Suốt một tuần nay, chung cư cũng vắng dần vì mọi người đều đã về quê gần hết. Mà Đỗ Siêu và đàn em của anh thì vẫn còn ở trong khu này.

Lâm Minh Viễn cố gắng hít thở sâu để mình từ từ bình tĩnh lại. Cậu không rõ là Dịch Nguyên chỉ vô tình đến đây. Hay hắn đã biết cậu ở đây nên mới tìm tới tận cửa. Nếu là vế trước thì còn đỡ. Nhưng nếu là vế sau thì quá đáng sợ.

So với tất cả những nơi khác, nơi này đã rất an toàn rồi. Bởi vì có tai mắt của Đỗ Siêu. Tuy nhiên, Dịch Nguyên mà tìm ra được thì khả năng cao là hắn đã nghi ngờ Đỗ Siêu. Trong tình huống tệ nhất hắn tóm được cậu. Hay xui xẻo hơn, hai người bọn họ mà chạm mặt nhau thì càng không xong.

Bây giờ Đỗ Siêu vẫn chưa về. Theo tính cách của anh, nếu cậu không ngỏ ý bảo anh về thì anh sẽ không tự ý quay về. Có chuyện gì quan trọng cần gấp anh sẽ nhắn tin cho cậu. Hoặc nhờ cậy Trần Khải và đàn em của mình.

Trước mắt, cậu cần mau chóng rời khỏi đây rồi bình tĩnh nghĩ cách sau. Dịch Nguyên vẫn đang đứng ngay đối diện hẻm. Chỉ cần ló đầu ra là sẽ chạm mặt. Phải tìm đường khác vòng ra ngoài.

Nghĩ là làm. Lâm Minh Viễn lập tức xoay người loạng choạng đi vào trong hẻm. Thế nhưng cậu vừa kéo Trần Khải đi cùng mình được mấy bước. Thì bỗng bị anh ta ghì tay lại.

Trần Khải lo lắng nói: “Khoan đã Lâm Minh Viễn, cậu muốn đi đâu? Phía trước là ngõ cụt mà!”

Lúc này, Lâm Minh Viễn mới ngước mắt lên nhìn thẳng về phía trước.

Đúng như lời Trần Khải nói. Phía trước chẳng có gì ngoài bức tường tróc sơn ẩn trong bóng tối. Cậu ngẩn người, buông thõng cánh tay. Mê man nhìn chằm chằm vào bức tường kia.

“Lâm Minh Viễn?”

Người nói câu này không phải Trần Khải.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc đã lâu mới lại nghe thấy.

Thật khiến người ta rùng mình.

Chẳng biết là vì tuyết rơi, nhiệt độ hạ thấp hay là vì khiếp sợ. Mà hai bàn tay Lâm Minh Viễn lạnh ngắt. Toàn thân cậu cứng đờ không thể nhúc nhích. Đứng im tại chỗ như trời trồng.

Trần Khải quay đầu nhìn lại. Trông thấy người gọi Lâm Minh Viễn, chính là người đàn ông đẹp trai giàu có ban nãy. Hiện tại được nhìn ở khoảng cách gần. Anh ta liền ngớ ra giây lát vì bất ngờ.

Trần Khải đã từng nhìn thấy người đàn ông này trên báo chí truyền thông vài lần rồi. Người này không ai khác chính là con trai của Chủ tịch tập đoàn Nguyệt Ảnh Dịch Quân. Hiện tại đang giữ chức Tổng giám đốc. Một trong tứ đại thiếu gia nổi tiếng ăn chơi trong giới tài phiệt.

Dịch Nguyên!

Trần Khải sống đến từng này tuổi, trước giờ chưa từng nghĩ tới. Mình vậy mà còn có thể gặp được thiếu gia tài phiệt hàng thật giá thật, bằng xương bằng thịt ở ngoài đời như thế này. Mà đây lại còn là một trong hai tay chơi khét tiếng ở Nam Dương. Giai thoại lãng tử quay đầu một thời, trong giới gay không ai là không biết. Không ai là không ngưỡng mộ vị tuyệt sắc giai nhân được hai thiếu gia tài phiệt đẹp trai mê như điếu đổ. Tranh giành đến nỗi từ bạn trở mặt thành thù, đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Trần Khải cũng từng có một thời ôm mộng tưởng. Ao ước được giống như vị Đát Kỷ hại nước hại dân kia. Được hai tài phiệt sáu múi đẹp trai khoai to yêu chết đi sống lại. Để cảm nhận chút loại cảm giác nữ chính ngôn tình. Được nam chính và nam phụ ngon nghẻ theo đuổi tranh giành.

Thế nhưng, Trần Khải càng không ngờ tới. Lâm Minh Viễn vậy mà lại có quen biết với vị thiếu gia tài phiệt này. Hơn nữa, còn là loại quen biết không hề đơn giản.

Trần Khải vừa tò mò vừa kích động, quay sang hỏi nhỏ: “Lâm Minh Viễn! Cậu cậu cậu, cậu quen biết Thái tử tập đoàn Nguyệt Ảnh à? Sao hồi nãy cậu không… nói.”

Nói đoạn, Trần Khải mới phát hiện sắc mặt Lâm Minh Viễn không đúng.

Bây giờ cẩn thận ngẫm nghĩ. Chắp nối lại những chuyện vừa xảy ra và tất cả những điều Trần Khải biết về Lâm Minh Viễn. Cộng thêm những lời mà cậu đã nói với anh ta vào đêm qua. Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Lâm Minh Viễn, cùng với thái độ kỳ lạ của cậu. Dù Trần Khải có ngốc hơn nữa, cũng bắt đầu ngờ ngợ ra điều gì đó.

Đúng vào lúc này, Dịch Nguyên bỗng nhiên kích động lao tới. Hắn túm lấy vai Lâm Minh Viễn, xoay cậu về phía mình. Rồi tháo phăng nón kết đội trên đầu cậu ném đi.

Khoảnh khắc khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lộ ra. Mắt Dịch Nguyên liền đỏ lên. Hắn mừng rỡ kéo Lâm Minh Viễn vào lòng, ôm chầm lấy cậu.

“Lâm Minh Viễn, là cậu. Thật sự là cậu!”

Giống như không thể tin vào mắt mình. Dịch Nguyên lại buông Lâm Minh Viễn ra, nắm lấy hai bờ vai cậu nhìn kỹ từ trên xuống dưới một lượt. Mặc dù đã mặc một lớp áo gió ở ngoài. Hắn vẫn tinh mắt nhận ra cậu đã gầy đi rất nhiều. Nhưng so với trong hình chụp ba tháng trước thì cũng xem như là có da có thịt hơn một chút.

Dịch Nguyên dùng bàn tay thon dài chạm vào mái tóc ngắn của cậu. Có lẽ là mới cắt tỉa không lâu. Cắt ngắn đến mất cả cọng ăng ten trên đỉnh đầu mà hắn yêu thích. Bàn tay Dịch Nguyên lướt xuống gò má Lâm Minh Viễn. Nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tuấn tú mà hắn ngày nhớ đêm mong. Xúc cảm mềm mại cùng độ ấm chân thật khiến hắn kích động đến mức đầu ngón tay cũng run lên.

“Cậu gầy đi nhiều rồi.”

Dịch Nguyên lại nói: “Minh Viễn, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi…” Ngón tay của hắn vừa lướt xuống cổ Lâm Minh Viễn liền khựng lại.

Trong hẻm nhỏ vắng tanh tranh sáng tranh tối. Nương theo ánh đèn điện của bảng quảng cáo cũ kỹ rọi xuống. Trên làn da tái nhợt của Lâm Minh Viễn có một vết đỏ chói mắt. Chỉ cần là người trưởng thành thì đều biết rõ, đây là dấu vết gì.

Dịch Nguyên lập tức sa sầm mặt.

Ngón tay của hắn dừng ngay tại nơi đó hồi lâu như thể bị đóng băng.

Trước khi đến đây, Dịch Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều. Nên nói gì, nên làm gì. Để Lâm Minh Viễn tha thứ và đồng ý quay lại với hắn. Hắn thậm chí còn một mình lái xe đến đây mà không đem theo bất kì vệ sĩ nào, kể cả Kha Ân. Vì hắn muốn đón cậu về chứ không phải đe doạ hay bắt cóc cậu.

Suốt chặng chường dài không ngơi nghỉ. Dịch Nguyên mường tượng ra rất nhiều tình huống. Bất kể xảy ra tình huống gì. Hắn trước nay chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải cái loại tình huống chó má này.

Lâm Minh Viễn lên giường với người khác.

Ai?

Là thằng chó nào đã chạm vào người của hắn?

Vẻ mặt Dịch Nguyên lạnh tanh. Hắn nắm cổ áo Lâm Minh Viễn thô bạo vạch ra. Khi trông thấy dấu răng mờ nhạt để lại trên xương quai xanh của Lâm Minh Viễn. Máu nóng toàn thân Dịch Nguyên liền xộc thẳng lên đỉnh đầu. Mà Lâm Minh Viễn vẫn luôn thất thần đứng im như trời trồng. Bị hành động này của hắn dọa tỉnh. Cậu bắt đầu phản kháng, túm lấy cổ tay hắn đẩy ra.

“Anh làm gì vậy? Buông ra!”

Dịch Nguyên túm chặt cổ tay Lâm Minh Viễn, quát: “Cậu lên giường với thằng chó nào? Hả!”

Lâm Minh Viễn bị quát giật nảy mình.

Không ngờ hôm qua giằng co với Đỗ Siêu. Bị anh để lại dấu hôn trên người mà cậu không để ý. Thế nhưng cậu thật sự không hiểu. Dịch Nguyên không yêu cậu. Hắn và cậu hiện tại chẳng là gì của nhau. Hơn nữa, hắn cũng đã kết hôn với người khác rồi. Cậu lên giường với ai thì liên quan gì tới hắn. Hắn tức giận cái quái gì chứ?

Nực cười thật. Hắn ngủ với người khác thì được. Còn cậu, dù bị hắn lừa dối hay vứt bỏ thì vẫn phải thủ tiết cả đời chắc!

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Lâm Minh Viễn cũng quát: “Tôi lên giường với ai thì liên quan gì đến anh?”

Nghe xong câu này, Dịch Nguyên càng điên tiết, hắn xách cổ áo Lâm Minh Viễn lên, quát: “Đm, cậu thật sự lên giường với thằng khác?”

Đoạn, hắn bẻ quặt tay Lâm Minh Viễ. Ép cậu vào vách tường, rồi kéo áo cậu lên. Vừa nhìn xong liền sững người.

Sau lưng Lâm Minh Viễn toàn là dấu hôn. Trên eo còn có cả dấu vết bàn tay mờ nhạt để lại. Dấu tay gai mắt kia như tát vào mặt hắn.

Lâm Minh Viễn vừa giãy giụa vừa mắng: “Dịch Nguyên, anh điên rồi à? Thả tôi ra!”

Dịch Nguyên không giữ bình tĩnh nổi nữa, hắn như phát điên túm tóc Lâm Minh Viễn giật mạnh, ép cậu ngửa mặt lên,  quát: “Mẹ nó, cậu còn dám để cho thằng khác chơi?”

Nghe xong câu này, Lâm Minh Viễn liền khựng lại. Không biết trên lưng cậu có bao nhiêu dấu hôn. Nhưng rõ ràng điều đó đã khiến cho Dịch Nguyên hiểu lầm.

Có điều, hiện tại Lâm Minh Viễn đang rất tức giận. Vừa nhìn thấy Dịch Nguyên là lại làm cậu nhớ tới vụ thác loạn ghê tởm kia. Cục tức nghẹn đã lâu trong cổ họng liền nhức nhối. Hắn càng hiểu lầm thì cậu càng không muốn giải thích. Ngược lại, trong lòng còn nảy sinh loại khoái cảm vặn vẹo muốn chọc tức hắn. Muốn thấy hắn điên cuồng hơn. Muốn hắn cảm nhận được đau đớn uất ức mà cậu đã từng phải hứng chịu.

Lâm Minh Viễn nói: “Sao lại không dám? Tổng giám đốc như anh chơi thằng khác thì được, còn dân thường như tôi thì không được chơi à? Mông của tôi, tôi cho ai chơi là quyền của tôi. Anh lấy quyền gì mà cấm tôi!”

“Dịch Nguyên, tôi nói cho anh biết. Tôi không những chơi qua thằng khác. Mà còn cho nhiều thằng khác chơi qua tôi!”

“Anh cho rằng cả đời này tôi chỉ có thể cương với một mình anh à?”

Dịch Nguyên thật sự bị chọc giận. Hắn thả tóc Lâm Minh Viễn ra, rồi bóp cổ cậu quát lớn: “Lâm Minh Viễn!”

“Tôi đã từng nói, cậu quen thằng nào tôi sẽ giết thằng đó. Nếu cậu để cho thằng khác chơi, tôi sẽ thiến cậu! Cậu còn thật sự tưởng tôi đùa với cậu à!”

Trần Khải nãy giờ đứng bên cạnh chứng kiến hết một màn kinh thiên động địa trước mắt. Sợ hãi xen lẫn bối rối, không biết nên can bọn họ ra hay nên tránh đi chỗ khác chừa không gian riêng tư cho bọn họ. Nhác thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng. Dịch Nguyên không những mắng chửi khó nghe. Mà còn động tay động chân với Lâm Minh Viễn đang không khỏe trong người. Anh ta nhịn không được, lấy hết can đảm, liều chết túm lấy tay Dịch Nguyên đang nắm tóc Lâm Minh Viễn, lắp bắp nói.

“Anh, anh làm gì vậy? Có... có gì từ từ nói không được hay sao mà động tay động chân. Anh mau buông cậu ấy ra. Nếu không là tôi... tôi gọi cảnh sát đấy!”

Mặc dù Trần Khải rất sợ Dịch Nguyên. Ban nãy chỉ mới nghe hắn quát mà anh ta đã sợ muốn bay hết ba hồn bảy vía. Đến Lâm Minh Viễn bình thường đánh nhau giỏi như vậy, người sống ở khu này không ai là không sợ cậu. Vậy mà gặp Dịch Nguyên còn chẳng đánh trả được phát nào.

Thậm chí ngay lúc này đây, chạm vào cổ tay áo phẳng phiu cùng chiếc đồng hồ sang chảnh sặc mùi tiền của hắn. Cũng khiến cho Trần Khải sợ tới da gà da vịt nổi đầy người. Chưa kể hắn là dân mafia, lại còn là người có tiền. Vốn dĩ động vào người có tiền như hắn đã không dễ rồi. Nhỡ đâu chọc hắn điên lên, có khi bị chém chết ngay tại chỗ cũng không biết chừng.

Lúc này, Dịch Nguyên bỗng dừng động tác. Bây giờ hắn mới chú ý đến tên chuột nhắt cạnh Lâm Minh Viễn. Hắn quắc mắt nhìn Trần Khải từ trên xuống dưới. Ánh nhìn của hắn khiến toàn thân Trần Khải nổi da gà lạnh sống lưng. Chợt nghe hắn gằn giọng hỏi.

“Là mày?”

Lâm Minh Viễn vừa nghe giọng điệu của Dịch Nguyên liền biết lớn chuyện rồi. Trước khi Dịch Nguyên nhào tới đánh Trần Khải. Lâm Minh Viễn đã nhanh hơn một bước ôm hắn lại, nói.

“Không phải! Trần Khải là bạn tôi!”

Lâm Minh Viễn vừa chật vật giữ chặt Dịch Nguyên lại, vừa nói với Trần Khải: “Trần Khải, anh về trước đi. Xin lỗi vì chuyện riêng của tôi mà đã làm liên lụy tới anh.”

Trần Khải bị dọa sợ xanh mặt. Anh ta biết mình không có sức chiến đấu. Ở lại cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho cậu, mà rời đi thì không yên tâm. Nhất thời không biết phải làm sao, chần chừ nói.

“Nhưng mà...”

Lâm Minh Viễn ngắt lời: “Tôi không sao! Anh mau đi đi, nhanh!”

Nhác thấy Lâm Minh Viễn sắp không giữ nổi Dịch Nguyên nữa. Trần Khải siết chặt nắm tay, xoay người vừa chạy đi vừa nói: “Tôi sẽ gọi cảnh sát đến, cậu cố chống đỡ một lát!”

Lúc này Dịch Nguyên mới vùng ra được. Định đuổi theo bắt Trần Khải, nhưng lại sợ Lâm Minh Viễn chạy mất. Cuối cùng hắn đành nhịn xuống, không đuổi theo.

Hắn cúi đầu, bực dọc vuốt mái tóc hơi rối của mình, nhếch môi nói: “Cậu tưởng làm như vậy thì thằng đó sẽ thoát sao?”

Lâm Minh Viễn biết, nếu Dịch Nguyên muốn tìm Trần Khải tính sổ thì rất đơn giản. Cậu nhờ vào Đỗ Siêu mới qua mặt hắn mà trốn được tới đây. Thế mà vẫn bị hắn tìm ra. Nhưng dù sao cũng không thể để Trần Khải bị kéo vào chuyện này.

Lâm Minh Viễn nói: “Trần Khải và tôi chỉ là bạn bè bình thường. Đừng gây sự vô cớ với người không liên quan.”

“Chỉ là bạn bè bình thường mà quan tâm nhau gớm nhỉ? Thằng đó có thật là bạn của cậu không? Trông nó có vẻ thích cậu lắm đấy, hai người đã ngủ với nhau rồi à? Cho nên cậu mới bảo vệ nó tới vậy nhỉ?”

Dịch Nguyên vừa nói vừa chậm rãi bước tới gần Lâm Minh Viễn. Khiến cậu vô thức lùi lại. Đến khi nhận ra thì cậu đã bị hắn dồn vào vách tường ở cuối hẻm.

Lâm Minh Viễn nhíu mày nói: “Đừng suy bụng ta ra bụng người. Tôi không giống anh, làm tình với cả bạn thân.”

Nghe xong câu này Dịch Nguyên liền ngẩn ra. Sự tội lỗi khiến hắn bình tĩnh lại đôi chút. Lúc này hắn mới nhớ mang máng dấu tay trên eo Lâm Minh Viễn hình như khá to. Thuộc về một bàn tay khỏe và thô kệch. Tay tên kia nhỏ hơn nhiều, còn thuộc loại trói gà không chặt. Vậy thì không thể là tên kia được. Mà nhìn thái độ của Lâm Minh Viễn, bọn họ hẳn là bạn bè bình thường thật. Chí ít thì chỉ mình tên kia đơn phương.

Thế nhưng nếu không phải tên kia, vậy thì là ai?

Dịch Nguyên có chút đau đầu, nói: “Bọn tôi... không có làm tình. Ý tôi là... chỉ chơi cùng nhau. Nhưng tôi cam đoan với cậu là sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa.”

Lâm Minh Viễn đột nhiên vấn tội khiến hắn nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Hắn và Đường Nhược Sang trước giờ chỉ trao đổi bạn giường hoặc chơi “săm” cùng nhau. Mà cái săm kia, là bọn hắn cùng nhau làm người khác. Chứ hắn không hề làm Đường Nhược Sang. Dù có cho Đường Nhược Sang thêm mười cái lá gan đi nữa thì anh ta cũng không dám làm hắn.

Dịch Nguyên chơi cùng với Đường Nhược Sang lâu như vậy. Chủ yếu vì anh ta là một trong số ít người không nảy sinh tình cảm với hắn. Chỉ đơn thuần là cùng chung sở thích mà thôi.

Có điều, chuyện khiến hắn bận tâm hơn là: “Vậy rốt cuộc là thằng nào?”

Đề tài tự dưng thay đổi, Lâm Minh Viễn không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Dịch Nguyên vạch cổ áo Lâm Minh Viễn ra, nói: “Tôi hỏi cậu để cho thằng chó nào làm?”

Lâm Minh Viễn gạt tay phăng bàn tay của hắn đi, rồi kéo áo mình ngay ngắn lại, nói: “Tôi làm với ai thì liên quan gì đến anh. Dịch Nguyên, đừng quên anh đã kết hôn rồi. Nếu anh đã chọn kết hôn, thì hãy sống có trách nhiệm với gia đình của anh. Đừng làm phiền tôi nữa.”

“Kết hôn?” Dịch Nguyên ngây ra như phỗng, “Tôi kết hôn khi nào? Ai nói với cậu là tôi đã kết hôn?”

Lâm Minh Viễn nhíu mày: “Dịch Nguyên, đến lúc này rồi mà anh còn muốn lừa tôi sao?”

Dịch Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng, vội nắm lấy tay cậu, chân thành nói: “Lâm Minh Viễn, tôi không lừa cậu. Lần này tôi thật sự không lừa cậu! Khi cậu rời đi, tôi đã hủy hôn rồi. Nếu cậu không tin, bây giờ tôi lập tức đưa cậu đến gặp mẹ tôi. Ba tôi vẫn còn đang tức giận, đợi tôi giải quyết xong chuyện này với ba. Tôi sẽ đưa cậu về nhà chính. Tôi nói thật, Lâm Minh Viễn, lần này cậu phải tin tôi!”

Lâm Minh Viễn nghe xong liền ngẩn người.

Đỗ Siêu nói với cậu là Dịch Nguyên đã kết hôn với Ngôn Diệp Thành. Nhưng nhìn thái độ của Dịch Nguyên, chắc chắn là không hề gạt cậu. Ba mẹ hắn vốn không thích cậu. Nếu hắn vẫn chưa hủy hôn thì tuyệt đối sẽ không bao giờ dám đưa cậu đi gặp người nhà của hắn.

Có điều...

Lâm Minh Viễn gỡ tay Dịch Nguyên ra, nói: “Cứ cho là anh nói thật đi. Vậy thì sao chứ?”

“Sau bao nhiêu lần anh lừa dối tôi. Anh nghĩ tôi vẫn còn có thể tin tưởng anh vô điều kiện như trước đây à?”

“Tôi làm sao biết được một ngày nào đó anh lại lén đính hôn với người khác sau lưng tôi? Tôi làm sao biết được anh đi công tác rồi một đường về thẳng nhà hay là lên giường với người khác? Tôi làm sao biết được những người ở bên cạnh anh, người nào thật sự là bạn anh, người nào là bạn giường của anh? Tôi lại làm sao biết được câu nào của anh là thật câu nào là giả?”

Vành mắt Lâm Minh Viễn đỏ lên: “Dịch Nguyên, chúng ta ngay từ đầu đã không hợp nhau. Anh muốn tìm kiếm sự kích thích. Còn tôi chỉ muốn tìm kiếm sự ổn định.”

“Kích thích của anh không mang lại an toàn và ổn định cho tôi. Mà ổn định của tôi vốn dĩ chẳng thể mang đến loại kích thích mà anh muốn.”

“Dịch Nguyên, sau tất cả, chúng ta đã không thể quay lại được nữa rồi!”

Dịch Nguyên kích động nói: “Không! Chúng ta vẫn có thể quay lại!”

Hắn túm lấy hai bờ vai cậu, tha thiết nói: “Lâm Minh Viễn, tôi sai rồi, xin lỗi cậu. Tôi không nên ích kỷ mà lừa dối cậu như vậy.”

“Lâm Minh Viễn, tôi thích cậu. Từ khi cậu rời đi, tôi mới nhận ra cậu quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi không muốn mất cậu. Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần cậu.”

Dịch Nguyên ôm lấy Lâm Minh Viễn, ôm chặt tới mức, giống như muốn khảm cậu vào thân thể mình, hắn nói: “Tôi thật lòng thích cậu. Tôi sẽ không bao giờ lừa dối hay làm tổn thương cậu nữa. Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này với ba tôi. Rồi đưa cậu về ra mắt gia đình tôi. Tôi sẽ cưới cậu.”

“Chúng ta quay lại đi.”

Trái tim Lâm Minh Viễn nhói lên.

Đã bao lần cậu thầm ao ước được đường đường chính chính ở bên cạnh hắn. Được hắn hồi đáp lại tình cảm một cách chân thành. Bây giờ đã được toại ý. Vậy mà lại chẳng vui sướng như cậu tưởng tượng. Chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.

Lâm Minh Viễn ngước đôi mắt đã ầng ậng nước lên, khẽ nói: “Nhưng tôi không còn muốn ở bên anh nữa.”

Cả người Dịch Nguyên cứng đờ.

Đúng vào lúc này, đằng sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Thiếu gia?”

===================

Cha nậu Dịch Nguyên kiểu, 1 mét vuông 3 4 thằng bạn tình🥴🥴

PS: Do tui bệnh nên năm nay quà Giáng Sinh cho chị em đến muộn 🤧 Chị em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! 🥺❤️

==============
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.