“Thuần Tưởng!” Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng lại ôn nhu, tuy khônglớn nhưng từng tiếng lại cứng cáp có lực vô cùng.
Thuần Tưởng đưa lưng về phía cửa, phía sau có người gọi cô, cô nhất thờikhông phản ứng kịp, bởi vì cô còn đang phân cao thấp bằng trò chơi khắc hoacùng mấy đầu bếp khác, hix… Làm đầu bếp cũng cần một số tế bào nghệ thuật, chỉtiếc Thuần Tưởng lại không có nhiều tế bào nghệ thuật như vậy.
Viên Hiểu Phong vỗ vỗ vai cô: “Thuần Tưởng, có người gọi côđấy!”
Thuần Tưởng lúc này mới tỉnh lại, a a hai tiếng, vội vã bỏ củ hành trên tayxuống, xoay người sang chỗ khác, thấy Triệu Cảnh Hàng đang mỉm cười rất chi là“thân thiện”.
“Hi, xin chào.” Thuần Tưởng bứt ra một nụ cười công thức hóa, hơi khomlưng: “Tới ăn cơm sao? Ra ngoài tìm một chỗ ngồi đi.”
Thuần Tưởng sớm đã không còn là phục vụ sinh mang mâm ôm chén cầm đũa chạybên ngoài nữa, công việc ở bếp làm cô càng lúc càng thích, không cần nhìn sắcmặt của “thượng đế” nữa, cũng không cần xuất đầu lộ diện, chỉ cần chuyên tâmlàm chuyện mình thích là được rồi. Mặc dù cô ghét khắc hoa nhưng so với bưng đồăn lên cho người, cô tình nguyện dồn sức để chiến đấu với củ cải còn sướng hơn.
Triệu Cảnh Hàng đến dùng cơm sao? Nghĩ cô ngốc lắm sao? Ai ăn cơm mà lạivào bếp trực tiếp thế chứ? Ít nhất cũng chứng minh anh ta không chỉ đơn thuầnlà dùng cơm, dù đúng là sự thực, nhưng không phải 100%.
“Được, tí nữa tôi đi. Ăn cơm là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103789/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.