Tô Mộc quả thật rất đáng chán, Thuần Tưởng mím môi, nhìn ngón tay của mìnhbị anh băng bó đến ba lớp, trong lòng khó tránh khỏi oán hận, làm sao có thểnhư vậy, làm sao có thể như vậy!
Cô ai oán ngắm công việc trước mắt, xem ra hôm nay phải nghỉ việc rồi.
Lão Vương lại vừa lúc đến phòng bếp giám sát.
“Ông ngoại!” Triệu Cảnh Hàng thấy ông ngoại liền nở nụ cười lấylòng.
“Hôm nay rảnh rồi sao, rốt cuộc cũng nhớ tới lão già này rồi sao hảông chủ Triệu?!” Lão Vương chắp hai tay sau lưng, hừ hừ mũi, lời nói đầy ýchâm chọc.
“Ôi ông ngoại ơi ông ngoại, sao ông ngoại có thể nói vậy chứ, con làm saomà quên ông ngoại được!” Triệu Cảnh Hàng hùng hồn nói.
Lúc này Thuần Tưởng mới nhìn sang Triệu Cảnh Hàng, nhìn anh ta lấy lòng lãoVương không khỏi cảm thán, quả thực rất giống Một Đồng Tiền nhà cô khi bị đóilại ôm bắp đùi cô làm nũng.
Thử nghĩ xem, một người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy sao?! Ở trướcmặt cô là một vẻ, ở trước mặt Tô Mộc là một vẻ, bây giờ ở trước mặt lão Vươnglại là một vẻ khác.
Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh ta?
Thuần Tưởng càng nghĩ càng thấy khó khăn, một người mà ngay cả chính mìnhcũng không biết đâu mới là gương mặt thật, thử hỏi làm sao mà nói chuyện, gặpgỡ, thân thiết với người đó? Người như vậy cô không thể ứng phó, Thuần Tưởng tựhiểu tư chất mình còn thấp, gặp một con cáo già lão luyện như vây làm sao màđối phó nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103791/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.