🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Mộc quả thật rất đáng chán, Thuần Tưởng mím môi, nhìn ngón tay của mìnhbị anh băng bó đến ba lớp, trong lòng khó tránh khỏi oán hận, làm sao có thểnhư vậy, làm sao có thể như vậy!

Cô ai oán ngắm công việc trước mắt, xem ra hôm nay phải nghỉ việc rồi.

Lão Vương lại vừa lúc đến phòng bếp giám sát.

“Ông ngoại!” Triệu Cảnh Hàng thấy ông ngoại liền nở nụ cười lấylòng.

“Hôm nay rảnh rồi sao, rốt cuộc cũng nhớ tới lão già này rồi sao hảông chủ Triệu?!” Lão Vương chắp hai tay sau lưng, hừ hừ mũi, lời nói đầy ýchâm chọc.

“Ôi ông ngoại ơi ông ngoại, sao ông ngoại có thể nói vậy chứ, con làm saomà quên ông ngoại được!” Triệu Cảnh Hàng hùng hồn nói.

Lúc này Thuần Tưởng mới nhìn sang Triệu Cảnh Hàng, nhìn anh ta lấy lòng lãoVương không khỏi cảm thán, quả thực rất giống Một Đồng Tiền nhà cô khi bị đóilại ôm bắp đùi cô làm nũng.

Thử nghĩ xem, một người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy sao?! Ở trướcmặt cô là một vẻ, ở trước mặt Tô Mộc là một vẻ, bây giờ ở trước mặt lão Vươnglại là một vẻ khác.

Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh ta?

Thuần Tưởng càng nghĩ càng thấy khó khăn, một người mà ngay cả chính mìnhcũng không biết đâu mới là gương mặt thật, thử hỏi làm sao mà nói chuyện, gặpgỡ, thân thiết với người đó? Người như vậy cô không thể ứng phó, Thuần Tưởng tựhiểu tư chất mình còn thấp, gặp một con cáo già lão luyện như vây làm sao màđối phó nổi. Cho nên… Mặc dù Triệu Cảnh Hàng có hứng thú với Thuần Tưởng ramặt, cũng vô cùng thân thiết, nhưng Thuần Tưởng nghĩ nên giữ khoảng cách vớianh ta thì hơn.

Lại nói thêm, Thuần Tưởng cam lòng đối phó với một người luôn thể hiện chánghét cô như Tô Mộc, mặc dù thoạt nhìn luôn rất ác độc nhưng kỳ thực lại làngười thật lòng. Không như Triệu Cảnh Hàng, lúc khoác da dê, lúc khoác da hổ,không thể phân biệt được.

So với Tô Mộc thích nói những lời ác độc, không ngày nào để cô được yên thìTriệu Cảnh Hàng thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng càng làm người ta khôngthể hiểu nổi, không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Ít nhất là trong cảm giác của Thuần Tưởng cảm giác, Tô Mộc là chân thành,còn hơn cả chân thành. Dĩ nhiên, không phải nói ông chủ Triệu của chúng takhông chân thành, chỉ là cảm giác trong lòng nha đầu này vốn là như vậy. Vềphần có chính xác hay không thì còn phải xem đã.

Thuần Tưởng ngây người, suy nghĩ hết sức miên man, lão Vương cũng dời lựcchú ý sang người cô.

Khẽ nhíu mày, thể hiện tâm trạng của lão Vương không tốt bao nhiêu, ông lấycây quải trượng chọc chọc vào Thuần Tưởng: “Nha đầu này, sao vậy?”

“Vương, Vương sư phụ.” Thuần Tưởng bị đâm một cái, giật mình nhảy dựnglên từ trên ghế.

Ánh mắt của ông lão dời xuống một chút, nhìn ngón tay bị băng bó của ThuầnTưởng, mày càng nhíu chặt hơn: “Ngu dốt chí cực!”

Khi nói đến đây, ông đưa tay chỉ vào gương mặt nhỏ nhắn của Thuần Tưởng,tiếp tục nói: “Rõ là… Cầm một cây dao cũng không vững… Cô…”

“Ông ngoại, ông ngoại, ông đừng trách Thuần Tưởng. Không phải lỗi của côấy, là do con mà ra! Đều là con nằng nặc nói chuyện cùng cô ấy khi cô ấy đanglàm việc, ông biết đấy, cũng là do con làm người ta phân tâm thôi mà!” TriệuCảnh Hàng vội vàng đỡ lời.

“Ơ, còn hát đệm nữa? Là người của con sao?” Lão Vương nói có chútcường điệu.

Thuần Tưởng cũng đã hiểu, huống chi là khôn khéo như Triệu Cảnh Hàng.

“Thật mà ông ngoại, con chỉ trần thuật sự thật thôi!” Triệu CảnhHàng ha hả cười một tiếng, cho ông lão và Thuần Tưởng một cái nhìn khó hiểu.

Lão Vương bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu này, ta thấy hôm nay cháu cũngkhông làm gì được rồi, cho cháu nghỉ một ngày vậy.” Ông xoay mặtnhìn đứa cháu: “Không bằng đi cùng Cảnh Hàng, xem xét chút kinh nghiệm đi!”

“A?!” Thật không ngờ hai người lại người tung kẻ hứng như vậy, ThuầnTưởng nhíu mi, không tình nguyện nhưng lại không thể phản bác.

Khi đi ra tiệm ăn, Triệu Cảnh Hàng nhìn trộm Thuần Tưởng một cái, nhẹ nhàngthở dài một tiếng hỏi: “Thuần Tưởng? Thế nào? Không muốn đi với tôi? Đểtôi đưa cô về vậy.”

Triệu Cảnh Hàng nói chuyện rất biết phải trái, cũng rất giảo hoạt, biếtrõ ràng vừa rồi lão Vương nói vậy cô sẽ không thể từ chối, lại bổ sung thêm mộtcâu, biến anh ta trở thành người tốt.

“Không được, không được, nghỉ ngơi cái gì chứ, tôi đâu phải thật sự bịbệnh.” Thuần Tưởng ha hả cười, quay mặt lại thì liền than thở, lần này thậtsự gặp người khó đối phó rồi!

Tô Mộc ngồi trong phòng làm việc ở phòng khám, lạnh lùng nhìn xuyên qua cửasổ đến thế giới bên ngoài.

Tần Phong Thành vừa lúc đi vào, không lễ phép, cũng không nhớ mình cần phảigõ cửa: “Lão Đại, cái này…”

Tần Phong Thành nhìn lại lịch khám trong tay, khi ngẩng đầu lần nữa thì vừalúc nhận được ánh mắt như dao găm của Tô đại thiếu gia, một đao kia, chém anhđến nỗi chấn thương sọ não, mất máu quá nhiều, bình thường nhanh mồm nhanhmiệng, bây giờ lại lắp bắp không nói nên lời.

“Cái này… Cái kia…”

“Để xuống đi.” Hai ngón tay Tô Mộc gõ gõ lên mặt bàn.

Tuân lệnh! Tần Phong Thành lập tức đặt đồ vật xuống, sau đó phi ra ngoàinhư tên bắn.

“Ơ ơ ơ, vội vội vàng vàng như vậy làm gì? Đang làm gì thế?” TrươngGia bĩu môi, bắt đầu giáo huấn: “Anh xem anh đi, anh xem anh đi!Bình thường chỉ biết lỗ mãng như vậy, không có chút tỉnh táo trầm ổnnào cả.”

“Được, vậy sao cô không vào xem thử xem? Xem cô có thể trầm ổn được không?” Ánhmắt ai oán của Tần Phong Thành rơi xuống Trương Gia.

“Thế nào? Có biến?” Trương Gia nghe Tần Phong Thành nói như thế, lậptức khom người xuống, làm như đang “chú ý lắng nghe” lắm, nét mặt đầy tínhnhiều chuyện, hoàn toàn lột xác khỏi vẻ mặt giáo huấn vừa rồi.

“Muốn biết sao?” Tần Phong Thành nhếch miệng cười cười.

“Trời ạ, bây giờ rốt cuộc anh có nói hay không?!” Mặt Trương Gia trầm xuống.

Tần Phong Thành lập tứcnghiêm túc theo, vuốt càm làm như “bác học” lắm: “Không khí! Không khí này cóvấn đề rất lớn!”

“Có vấn đề? Tạisao?” Trương Gia tiếp tục hỏi.

“Cô nói đi!” Tần PhongThành nhíu mày, hất cằm ra ngoài, Trương Gia nhìn theo phương hướng mà TầnPhong Thành chỉ, vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ từ, chậm rãibước vào chiếc xe BMW màu bạc.

“Biết điều đi, xe kiacòn không bằng xe của Tô đại thiếu gia chúng ta!” Trương Gia bĩu môi, nhưcó điều suy nghĩ nói: “Khó trách bây giờ anh ấy như vậy… Ha ha, gặp anhkhông chừng đã sớm hy sinh rồi.”

“Cái gì chứ?!” TầnPhong Thành bĩu môi, lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy Thuần Tưởng không phảiloại người này…”

“Người nào?” Trương Gianghiêng đầu, ha hả cười một tiếng: “Tôi không nói Thuần Tưởng là người nhưvậy, nhưng biết nói thế nào đây? Bây giờ còn có loại người gặp tiền màkhông sáng mắt sao? Nói cái gì tình yêu đích thực…”

“Trời ạ, ngay cả tôi nghecũng thấy cô thật là già dặn. Bản thân cô già vẫn chưa gả ra ngoài đượcthì có!” Tần Phong Thành ha hả cười, tiếp tục nói: “Tôi ở mộtbên xem kịch vui là được, cứ lặng yên xem bước tiếp theo đi!”

Tần Phong Thành nói hồi lâuthấy Trương Gia vẫn không đáp lại, quay đầu nhìn, “bụp bụp bốp”! Lúc này khôngchỉ còn là một cái ánh mắt dao găm nữa! Giẫm phải đuôi mèo rồi! Đúng là vạch áocho người ta xem lưng! Đây chính là chuyện thương tâm nhất trong cuộc đời củađấu sĩ Trương Gia, hận gả hận gả a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tô Mộc xoay người lại, khôngnhìn ra phía cửa sổ nữa, lại nghe thấy tiếng kêu rên rỉ ngoài phòng.

“AAAAA! Huhu… Trương Gia, chịTrương, chị Trương Gia ới ời, tiểu nhân đã sai, thật sự sai lầm rồi, em khôngbao giờ… nói chị là gái ế nữa… A a a a… Không, không phải, em hứa, em hứa nhấtđịnh sẽ sống đến ngày chị được gả ra ngoài! A a a a a a a a a a… Không, khôngphải, em hứa chị có thể gả ra ngoài trước khi em chết! Nếu chị không gả đi đượcthì em, em xin tình nguyện chịu trận, cưới chị trước khi chị chết…”

***

Dưới tiếng cười của các bệnhnhân, rốt cuộc Trương Gia và Tần Phong Thành cũng an tĩnh lại, Tô Mộc có chútxuất thần, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn.

Trong bụng có hơi phiền não,đột nhiên nhận thức được một chuyện, Thuần Tưởng có lẽ không phải như lời anhnói, không có người nào yêu mến, phải là ngược lại mới đúng.

Tính tình tùy tiện không câunệ tiểu tiết, tâm tính đơn thuần, so với vẻ trầm lặng bên ngoài càng làm ngườita muốn trêu hoa ghẹo nguyệt hơn, huống chi… Nếu biết cách ăn mặc, Thuần Tưởngcũng có thể trở thành một cô gái xinh đẹp, có thể thấy, các cô gái xinh đẹp saukhi gỡ bỏ lớp trang điểm ra thì không thể so với dung nhan của cô.

Quả thật như thế, Thuần Tưởngcó tính cách tốt, gặp gỡ nhiều bạn bè, Tô Mộc sờ sờ trán, cảm thấy nếu so sánhvới Thuần Tưởng, nói không chừng anh lại thất bại thì hơn. Không, không thể nóilà không chừng mà thật sự là như thế.

Mặt ngoài thì anh tỏ ra sạchsẽ, mở một phòng khám riêng, có xe hơi riêng. Kì thực không phải là như thế,người ngoài cứ nghĩ là với điều kiện của anh thì sẽ có rất nhiều bạn, có rấtnhiều người theo đuổi. Nhưng thật ra căn bản không như vậy, người khác nghĩ anhcó nhiều bạn thân, kỳ thực sau khi tính cách kỳ quái của anh, bọn họ đều tránhxa 10 m, người khác nghĩ là anh có nhiều người theo đuổi, thậm chí có ngay cảthử cũng không cần thử, liền xếp loại thành – không dễ tiếp xúc, không dễ gặpgỡ, nhất định đứng trong hàng ngũ không thể theo đuổi nổi.

Tô Mộc phát hiện mình thậtthất bại, anh luôn biểu hiện ra anh là người có tất cả mọi thứ, nhưng thật raanh không có gì, anh luôn biểu hiện ra mình không cần gì cả, nhưng thật ra anhcũng chỉ là một người bình thường mà thôi, anh luôn biểu hiện ra mình là mộtngười lạnh lùng, nhưng thực tế đó chỉ là do anh không giỏi giao tiếp với ngườikhác.

Mà Thuần Tưởng so với anh mànói, có rất nhiều, cô có bạn bè, có gia đình, có lý tưởng, và có cả… tình yêu.

Những thứ này Thuần Tưởng có,anh lại tương đối thiếu thốn, đôi khi vất vả lắm mới có được một ít, nhưng xétcho cùng thì cũng chỉ là một ít mà thôi.

Gia đình… Lý tưởng… Còn…

Anh không khỏi thở dài, nghĩđến Thuần Tưởng, nghĩ đến Tô Viễn, nghĩ đến Triệu Cảnh Hàng.

Hai người họ tuyệt đối là nhữngngười đàn ông cực phẩm, nhưng ai cũng đều có hứng thú với Thuần Tưởng, Tô Mộchiểu, Thuần Tưởng hấp dẫn bọn họ bởi cái gì, đó chính là khí chất bên trong cô…

Cũng như thế, cũng hấp dẫnlấy anh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.