“Ơ, đây không phải là Tô Đại thiếu gia sao, hạnh ngộ hạnh ngộ!” TriệuCảnh Hàng nương theo giọng nói xoay đầu lại, thấy Tô Mộc, đầu tiên hơi sửngsốt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, nở nụ cười công thức hoá, chạyđến chào hỏi cùng Tô Mộc chào hỏi.
Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn hai người kia, chắc là quen nhau đây! Lúc nàyxoay mặt lại nhìn Tô Mộc, đúng, người này quả là giống Triệu CảnhHàng, ngay cả nụ cười hiện giờ cũng giống nhau như đúc.
“Giám đốc Triệu, người bận rộn như anh sao lại rảnh rỗi đến đâychứ?” Tô Mộc hừ hừ cười, đi đến bên cạnh Thuần Tưởng, đưa tay khoáclên vai cô, hành động tự nhiên đến không ngờ.
Tôi và anh quen thuộc lắm sao? Thuần Tưởng bĩu môi, nhún vai, thôi thìcứ giữ lại chút mặt mũi ít đến đáng thương của anh ta đi.
“A… Anh quen với cô Thuần Tưởng à?” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc,rồi ánh mắt lại ý vị lướt qua đôi tay đang khoác lên đôi vai kia.
Anh ta làm sao mà biết tên cô chứ? Thuần Tưởng đột nhiên nhớ lại, hìnhnhư cô chưa từng đề cập đến, Triệu Cảnh Hàng hình như cũng chưa từnghỏi, vậy làm sao mà anh ta biết được?
“Bình thường, chỉ là hàng xóm mà thôi.” Tô Mộc buông tay đáp trả,tiếp tục nói: “Anh cũng quen với Thuần Tưởng mà, dù sao cô ấy làmviệc ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen cũng khó.”
“Sặc!! Cái gì?” Thuần Tưởng kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Tô Mộc: “Anhvừa nói cái gì vậy? Chuyện đó…”
Cái gì gọi là “Cô ấy làm ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quencũng khó chứ?” Ai là ông ngoại anh ta chứ? Vương sư phụ, Lão Vương sao?Triệu Cảnh Hàng này thật là! Đúng là quá mức giảo hoạt! Vì sao khôngnói với cô chứ? Triệu Cảnh Hàng biết tên họ của cô… nhất định là doLão Vương nói đây.
Vậy mà còn làm như không quan hệ đến mình, có gì để giấu diếmcơ chứ? Thuần Tưởng không hiểu rốt cuộc người này đang suy nghĩ điềugì, cũng cảm thấy cảm kích Tô Mộc, tại sao Tô Mộc lại cố ý nói rathân phận của Triệu Cảnh Hàng chứ? Chắc là sợ cô không biết rồi lạimắc bẫy đây mà!
“A, thì ra là hàng xóm…Lúc nãy Thuần Tưởng có nói đến bác sĩ thú y, chẳng lẽ…” Vộivàng chuyển đề tài, Triệu Cảnh Hàng quả là khôn khéo, nhẹ nhàng chuyểnđề tài trở về Tô Mộc.
Thuần Tưởng làm bộ như khôngnghe thấy, vội vàng nói: “Nếu hai vị đã quen nhau thì chi bằng cứtiếp tục nói chuyện đi, vừa lúc tôi phải về nhà chăm sóc cho cúncưng, không làm phiền hai người nữa.”
“Tôi thấ… Hình như khỏi đithì hơn.” Thuần Tưởng gượng gượng cười hai tiếng, biết Tô Mộc thíchsạch sẽ như vậy, đừng nói là bản thân mình, chỉ sợ một ngày tắmnước sát trùng một trăm lần, Tô Mộc vẫn khinh thường những cún cưngnày như cũ, khó đảm bảo cô đưa Một Đồng Tiền đến trước mặt anh ta,anh ta sẽ trở mặt!
“Không là sao chứ? Khôngphải cô nói tôi là bác sĩ thú y sao! Sao cô không mau chóng giao cúncưng cho tôi khám bệnh đi?” Tô Mộc nói.
Thuần Tưởng cười càng lúcmất tự nhiên, người này quả nhiên vẫn còn ghi hận, lòng dạ đúng làhẹp hòi: “Không cần làm phiền anh, không cần không cần, ô… A không,hải quy sinh viên đại học a, thạc sĩ hay là bác sĩ? Hay là cái gì gìđó? Làm sao mà để anh khám bệnh cho cún cưng được…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]