“Một Đồng Tiền!”
Mặc dù vật nhỏ chạy rấtnhanh nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ, nhờ vậy nên Thuần Tưởng mới cóthể chạy theo nó được đến giờ.
“Két…” Một tiếngthắng xe dồn dập truyền đến
“Hú…” Nơi khúc quanh,Một Đồng Tiền quẹo ngoặt, Thuần Tưởng chạy theo phía sau chỉ nghethấy tiếng nó kêu đau, sau đó không nghe được tiếng gì khác nữa.
Thuần Tưởng thật sự rấtsợ, muốn đi xem xem sao vật nhỏ lại phát ra tiếng kêu rùng rợn nhưvậy, nhưng rồi lại sợ sẽ nhìn thấy cảnh vật nhỏ nằm trên đống máuđỏ tươi, thật sự đáng sợ!
Thuần Tưởng cúi đầu lưỡnglự, định đi lên xem sao, nhưng lại bị sợ hãi kéo về, nghĩ đến thảmtrạng gần chết của Một Đồng Tiền, trong đầu suy nghĩ miên man lan mandài dòng, nhưng thật ra cũng chỉ là suy nghĩ của Thuần Tưởng thôi,thực tế thì sau tiếng “hú” kia, không còn việc gì xảy ra nữa.
“Đây là chó nhàcô?” Bất chợt, trên đỉnh đầu cô bỗng xuất hiện một “bóng ma”.
Thuần Tưởng ngẩng đầu, ngườiđàn ông trước mắt cao lớn, thoạt nhìn… Dường như … Hơi quen mắt …
“Đây là chó nhàcô?” Người đàn ông kia thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, tướng mạo tuykhông “yêu nhan hoặc chúng” như Tô Mộc, nhưng mặt mũi cũng tuấn lãng,làm người ta cảm thấy thoải mái, giọng nói thì trầm thấp, khi nóichuyện cũng rất ôn hoà.
“Đúng đúng đúng, đây là chócủa tôi!” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, nhìn Một Đồng Tiền đang cúigằm mặt trên tay anh ta, cả người dính đầy mỡ, bẩn đến nỗi khôngnhìn ra chó nhà ai nữa, cô không khỏi thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103777/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.