Ôm chú chó màu trắng trong tay, Thuần Tưởng bất đắc dĩ than thở, khôngbiết có phải dạo này đầu óc cô không bình thường không, tự nhiên lạirước phiền toái này về.
Đứng trước cửa nhà mình, lúc này Thuần Tưởng hiển nhiên không cònlựa chọn nữa, nhưng cô vẫn có một chút do dự.
Do dự không biết có nên ôm vật nhỏ này vào trong không, rõ ràng,vật nhỏ cô đang ôm trong tay là một thứ rất phiền phức, đại phiềnphức.
Cô vốn không phải loại người nhàn hạ thoải mái, nuôi con chó conmèo chơi chơi, huống chi Thuần Tưởng tự nhận cô vẫn đang trong giai đoạnxây dựng sự nghiệp, làm gì mà có thời gian trông nom nó.
Vừa rồi thật sự là không đỡ được ánh mắt vô tội đáng thương củacậu bé kia mà…
Thuần Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, không biết có phải dạo này cô hayđồng cảm với người ta hay không, hay là nhất thời vọng động, dù saothì bây giờ cũng đã ôm về rồi, không thể mặc kệ vật nhỏ này được,hay là quay lại tìm cậu bé kia? Chỉ sợ đã không còn tăm hơi nữa rồi.
Đang phiền não do dự nên phía sau có tiếng động, Thuần Tưởng vẫnkhông chút quan tâm để ý đến.
Tô Mộc đến gần Thuần Tưởng thấy cô đứng trước nhà mãi mà khôngvào, rõ ràng biết cô đang ngây người nhưng lại không hiểu cô đang suynghĩ điều gì.
“Này, làm gì vậy?” Tô Mộc đưa tay vỗ vào vai cô.
“Á “ Thuần Tưởng kinh hãi kêu một tiếng.
Thật ra rất dễ hiểu, thói quen của con người vốn là như vậy, khimột người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103776/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.