Vậy Thuần Tưởng thuộc loại nào đây? Cô không biết, dĩ nhiên Tô Mộccũng không biết, hai người đều hồ đồ như nhau, nhưng nguyện hồ đồ mãinhư thế để sống.
Quẹo vào, đậu xe.
Cuối cùng cũng đến, Tô Mộc đưa cô đến trước cửa tiệm ăn, dọc theođường đi hai người cũng yên lặng không nói. Thỉnh thoảng Tô Mộc mở miệng nóihai ba câu, nhưng không khí sau đó vẫn là lạnh nhạt.
Tô Mộc hiểu rõ Thuần Tưởng đang nghĩ gì, cô định lao ra xe, Tô Mộcđã mở miệng trước một giây đó: “Này, tan việc thì chờ tôi mộtchút.”
Thuần Tưởng hơi sửng sờ, không phải chứ, ngay cả tan việc cũng khôngmuốn buông tha cho cô sao?
Cô cứng ngắc nghiêng đầu lại, khô khốc cười một tiếng: “Cái đó… bácsĩ Tô, không cần làm phiền anh, tôi tự về được mà.”
Thuần Tưởng lấm tấm mồ hôi trên trán, thật không hiểu, người nàylúc trước thì hận không thể cách cô cả đại dương, bây giờ sao lạinhiệt tình vậy chứ. Tục ngữ nói đúng, “không có chuyện gì mà âncần, không phải là kẻ gian thì cũng là đạo chích”.
Vậy còn Tô Mộc? Rốt cuộc anh ta có mục đích gì?
Thuần Tưởng không thông minh, đoán thế nào cũng không đoán được suynghĩ kỳ quái của Tô Mộc, nhưng cũng có thể phát hiện anh hơi khácthường, ít nhất là thái độ với cô đã thoải mái đi nhiều
“Chuyện đó… Cô và bác sĩ Tô…” Viên Hiểu Phong nói hơi ấp a ấpúng nhưng Thuần Tưởng hiểu, đúng, không cần nghi ngờ, chắc chắn cô tađang hoài nghi cô và Tô Mộc có quan hệ gì đó.
“Không có gì, không phải đã nói rồi sao, Tô Mộc chỉ là hàng xómthôi, chỉ là vừa lúc thuận đường nên đi đến, tôi biết cô muốn hỏi tôicái gì, yên tâm yên tâm, tuyệt đối không giống như cô nghĩ!” ThuầnTưởng vừa nói vừa cưới, hiểu rõ suy nghĩ của Viên Hiểu Phong.
“Cái gì chứ, chỉ là để người ta yên tâm thôi mà.” ViênHiểu Phong tức giận đẩy Thuần Tưởng ra, xoay người sang chỗkhác: “Được rồi, tôi đi thay quần áo, cô cũng nhanh lên một chút đi…”
Thuần Tưởng bĩu môi, thật sự không biết nên tỏ nét mặt như thế nàocho phải, thật không biết họ Tô này trừ gương mặt dễ nhìn một chútthì có chỗ nào hấp dẫn đến như vậy, chỉ có tính cách kỳ quặc thôicô đã chịu không nổi rồi, thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào.
Len lén nhìn phía Viên Hiểu Phong bỏ đi, tâm trạng của Thuần Tưởngđột nhiên trở nên kỳ lạ, không biết phải hình dung như thế nào, chỉ hyvọng không phức tạp như cô nghĩ là được rồi.
***
Buổi tối, vì ở lại làm thêm nên Thuần Tưởng thuận lợi không cầnchạm mặt với Tô Mộc nữa.
“Vậy không bằng chị cho em tiền, lấy tiền đi mua thức ăn cho nó đi.” ThuầnTưởng suy nghĩ một chút, móc tờ năm ngàn đưa ra trước mặt đứa bé: “Đimua cái chân giò hun khói cho nó ăn đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]