Có thể sống hoà bình cùng kẻ thù chỉ có hai đáp án, đúng vậy,một, bị kẻ thù xem như tù binh, hai, kẻ thù là tù binh của mình.
Vậy Thuần Tưởng thuộc loại nào đây? Cô không biết, dĩ nhiên Tô Mộccũng không biết, hai người đều hồ đồ như nhau, nhưng nguyện hồ đồ mãinhư thế để sống.
Quẹo vào, đậu xe.
Cuối cùng cũng đến, Tô Mộc đưa cô đến trước cửa tiệm ăn, dọc theođường đi hai người cũng yên lặng không nói. Thỉnh thoảng Tô Mộc mở miệng nóihai ba câu, nhưng không khí sau đó vẫn là lạnh nhạt.
Tô Mộc hiểu rõ Thuần Tưởng đang nghĩ gì, cô định lao ra xe, Tô Mộcđã mở miệng trước một giây đó: “Này, tan việc thì chờ tôi mộtchút.”
Thuần Tưởng hơi sửng sờ, không phải chứ, ngay cả tan việc cũng khôngmuốn buông tha cho cô sao?
Cô cứng ngắc nghiêng đầu lại, khô khốc cười một tiếng: “Cái đó… bácsĩ Tô, không cần làm phiền anh, tôi tự về được mà.”
“Khách sáo cái gì, tiện đường thôi.” Tô Mộc cười cười nói, khókhi lòng tốt nổi lên, làm sao mà nhẫn tâm để cô từ chối được chứ.
Thuần Tưởng lấm tấm mồ hôi trên trán, thật không hiểu, người nàylúc trước thì hận không thể cách cô cả đại dương, bây giờ sao lạinhiệt tình vậy chứ. Tục ngữ nói đúng, “không có chuyện gì mà âncần, không phải là kẻ gian thì cũng là đạo chích”.
Vậy còn Tô Mộc? Rốt cuộc anh ta có mục đích gì?
Thuần Tưởng không thông minh, đoán thế nào cũng không đoán được suynghĩ kỳ quái của Tô Mộc, nhưng cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103773/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.