“Anh… Có ý gì?” ThuầnTưởng dùng ngón tay xoa xoa mũi, rụt vai về tạo khoảng cách vừa đủvới Tô Mộc.” Anh nghĩ là… Anh nghĩ là… “
Thuần Tưởng không biết saocô không nói ra lời được, cứ nghĩ là nghĩ là mãi, vẻ mặt cũng bốirối không kém.
Tô Mộc thú vị nhìn cô,đợi cô nói tiếp, cô cứ nghĩ là nghĩ là, không biết nên nói vế câusau như thế nào sao? Tô Mộc cảm thấy với trí thông minh của mình, tốithiểu là trí thông minh của người bình thường, đều có thể lý giảinhững điều mà Thuần Tưởng đang suy nghĩ.
“Anh, anh nghĩ là… Tôi làloại người mà ai cũng được sao? Người bình thường muốn ăn thì ăn sao?…Nên nhìn xem có giá trị hay không mới đúng. Lòng tốt mà bị ngườinhư anh xem như lừa đảo, thật là hiếm thấy!” Thuần Tưởng bĩu môi,nói hết những gì mình suy nghĩ trong lòng ra.
Dừng một chút, khi Tô Mộcnghe nói như thế, đúng là có chút sửng sốt, không ngờ cô sẽ nói ranhững lời này, thật sự, không ngờ kết quả đoán tới đoán lui lại nhưthế này.
‘Anh, anh nghĩ tôi làngười mà ai cũng ăn được? Người bình thường muốn ăn thì có sao’ nhữnglời này có ý gì? Được lắm, mặc dù IQ của Tô Mộc không cao, nhưng cũngcó thể đoán được ý nghĩa đằng sau lời nói này, hơn nữa, miễn cưỡnglắm thì anh cũng xem như thông minh hơn cô một chút.
Đó là “đãi ngộ khácnhau” mà thôi, những lời của cô bạn Thuần Tưởng chính là có ý nghĩanhư vậy.
“Hử? Thật vậy sao?” TôMộc cười: “Vậy tôi không phải người bình thường?”
“A,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103779/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.