Tùy Duyên cũng khôngbiết phải nói với Bất Hối như thế nào, nàng không còn là người nương hàkhắc đợi nàng lúc trước nữa, lúc này chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, an ủinàng.
Khi trời tối xuống, Bất Hối kéo Tùy Duyên tới một gian nhàrách nát, xem ra hình như đã từng bị lửa thiêu rụi, còn chết người,trong sân cỏ dại mọc thành bụi, vô cùng âm u.
”Nương, người ở đây, ta đi tìm thử xem có giếng nước hay không!”
Bây giờ, Bất Hối cũng không sợ liệt nương (người nương bị liệt) sẽ bỏ rơi nàng.
Trong lòng, Bất Hối hi vọng nương nàng khỏe lại, lại sợ sau khi nương nàngkhỏe, sẽ bỏ rơi nàng, cho nên, thực sự, Bất Hối không hi vọng nương nàng khỏe lại.
Mâu thuẫn, lại khổ sở.
Bất Hối đi tìm giếng nước, Tùy Duyên dựa vào vách tường đã hư hỏng, khẽ thở.
Nàng phải khỏe, nhất định phải khỏe lại.
Vươn tay, sờ chân của mình, bắp thịt bình thường, cũng không teo hoặc bịngoại thương, chỉ cần trong lòng vững vàng, ý chí kiên định, chiến thắng kí ức đen tối thân thể nguyên chủ lưu lại, thêm vào đó để ngân châmkích thích, hẳn rất nhanh có thể tốt trở lại.
Không bao lâu, Bất Hối đi tìm nước trở về.
Bởi vì thời gian dài không ai sử dụng, mùi vị của nước thật sự không tốt, một tư vị của cái chết.
Uống một hớp, Tùy Duyên cũng uống không trôi nữa, Bất Hối tới lấy nước cho Tùy Duyên rửa tay, xoa bóp.
Tùy Duyên nghĩ, nếu có một thùng gỗ thì tốt.
”Nương, trước tạm chịu đựng, chờ sau này Bất Hối trưởng thành, kiếm bạc trắngmua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-phat-tai-cua-thuong-phu/86781/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.