“Nương!”
LúcBất Hối về đến nhà, Tùy Duyên đã nấu cháo xong, ngoắc ngoắc tay với BấtHối đã mạo hiểm trong ngày tuyết rơi, cười đến mắt cũng híp lại.
Bất Hối đứng ở xa, lẳng lặng nhìn Tùy Duyên một lúc lâu, cảm thấy sự ấm ápnày vừa quen thuộc lại đáng ao ước, cũng nhếch miệng nở nụ cười.
Nương con hai người ngồi bên đống lửa, Bất Hối lấy tiền hôm nay ăn xin đượcra, đặt ở lòng bàn tay, “Nương, hôm nay được 30 văn tiền, sắp qua nămmới, các đại thúc đại thẩm, cũng không quá bằng lòng!”
Tùy Duyên không nói lời nào, cười híp mắt chờ lời tiếp theo của Bất Hối.
Sau mấy tháng sống chung, Tùy Duyên biết, nữ nhi năm tuổi này của nàng,không những thông minh hiểu chuyện trưởng thành sớm, gặp chuyện còn biết tìm cách.
”Nương, con mua sáu cái bánh màn thầu, còn dư lại 24 văn tiền, người cất đi!”
Tùy Duyên nhận lấy tiền đồng, để vào một cái túi nhỏ bên người.
Nàng tính toán một chút, mấy tháng qua, họ rất cố gắng tiết kiệm được 927 văn tiền.
Nương con hai người ăn bánh màn thầu, cháo, rửa mặt chân, chui vào chăn.
Cảm thấy gió lạnh từ đỉnh đầu thổi qua, Tùy Duyên ôm Bất Hối chặt hơn.
”Bất Hối, hôm nay chân nương đã rất tốt, con không cần đi ra ngoài ăn xin nữa, chúng ta đổi một cách sống khác đi!”
Bất Hối nghe vậy, cũng không hỏi tại sao, chỉ nặng nề gật đầu một cái.
Cho dù làm cái gì, chỉ cần là nương nói, nàng đều đồng ý.
Nửa tháng sau đó, Bất Hối cũng thật nghe lời, không đi ăn xin, cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-phat-tai-cua-thuong-phu/86782/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.