Trong lúc nhất thời, Hối Nhi liền luống cuống.
Trong nháy mắt hốc mắt ửng hồng, tay nhỏ bé đang cầm tiền đồng không ngừngrun rẩy, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tùy Duyên, “Nương, nương,người cất đi, van cầu người cất đi!”
Tùy Duyên sững sờ, mới cẩn thận quan sát Hối Nhi.
Chỉ thấy hai tay nàng thật sự rất nhỏ, trên ngón tay đều là vết thương, cóchỗ còn đang chảy máu, chảy mủ, có chỗ, còn có cả thịt non lòi ra.
”Ta......”
Tùy Duyên trầm tư một lát, mới lên tiếng, “Hối Nhi, ngươi đi đi, trời đấtbao la, thích đi nơi nào liền đi nơi đó, ta......”
Dừng một chút, mới nói tiếp, “Ta là một người tàn phế, sẽ liên lụy ngươi!”
Thật ra đã liên lụy.
Nếu như không có nàng, một đứa bé thông minh hiểu chuyện, miệng ngọt nhưmía lùi, nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện ý nuôi dưỡng nàng, cuộcsống của nàng, nhất định sẽ rất tốt.
Mà nàng......
Kiếp trước có lợi hại, là chim đầu đàn, hiện tại, cũng chỉ là một người tàn phế.
Hối Nhi vừa nghe lời nói của Tùy Duyên, liền choáng váng.
Quên khóc, quên cầu xin tha thứ.
Nàng biết, bây giờ nương không còn giống như trước, không gầm thét, không trách mắng, cũng không tức giận liền đánh.
Thật bình tĩnh, rất lạnh nhạt.
Gắt gao cắn môi, thật lâu sau, Hối Nhi mới nhỏ giọng hỏi, “Nương, có phảingười ghét bỏ Hối Nhi ăn quá nhiều hay không, vậy, vậy sau này Hối Nhisẽ uống nhiều nước, ăn ít đồ ăn, nương, thiên hạ rộng lớn, nhưng mà,nương lại chỉ có một, đi tới chỗ nào, cũng không có nương, nương, ngươikhông cần đuổi Hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-phat-tai-cua-thuong-phu/86780/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.