“Trứng cá muối Almas và nấm trắng vừa mới được vận chuyển đến hôm nay, vẫn còn tươi, cô nếm thử xem.” Không cần nếm, chỉ nhìn thôi Sầm Từ đã thấy thèm rồi, từ đẳng cấp nguyên liệu cho đến màu sắc được phối hợp khi bày ra đĩa đều vô cùng hoàn hảo.
Sầm Từ ngồi xuống chậc lưỡi mấy tiếng, rồi ngước mắt nhìn Tần Huân: “Một bàn ăn có giá trị liên thành, còn chưa kể do ông chủ đích thân xuống bếp.” Món canh cũng được Tần Huân chú trọng, nếu Sầm Từ không nhìn lầm thì nguyên liệu chính là cá Bahaba Trung Quốc “quý như vàng ròng” rồi, chứ chưa cần nhắc đến trứng cá muối Almas và nấm trắng khổng lồ cực kì quý hiếm mà anh vừa nhắc tới.
“Thực khách quyết định giá trị món ăn.” Tần Huân khui sâm panh.
Sầm Từ nhoẻn cười: “Chưa bao giờ tôi biết mình đáng giá thể đấy.” Tần Huân rót sâm panh cho cô, nói: “Ở thành phố Nam, cái tên Sầm Từ này ai ai cũng biết.” “Anh đang chỉ chuyện Mẫn Vi Vi sao? Đúng thế, phóng viên làm người dân cả thành phố Nam biết đến tôi.” Sầm Từ cười gượng: “Nhưng những người biết tôi thì đều sợ tôi.” Tần Huân nhẹ nhàng nói: “Vì người ta không hiểu cô, thời đại này lòng người hỗn loạn, mọi người đều đã quen với việc bảo sao nghe vậy, nhưng càng như thể mọi người lại càng dễ quên.
Xã hội thông tin ngày một phát triển, liệu có ai nhớ mãi một chuyện của người khác? Dù nhớ, cùng lãm thỉnh thoảng lôi ra nói một hai câu mà thôi.” Sầm Từ ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469802/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.