Trạm Tiểu Dã dừng bước, đứng trước mặt Trạm Xương, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng ông ta.
Thanh niên Trạm Tiểu Dã mười tám tuổi, dáng người cũng cao hơn nhiều, dùng từ “cao to” để miêu tả cậu ta không hề nói quá.
Cậu chỉ đứng im đó, nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt cũng có thể giết chết người khác.
Trạm Xương thầm rùng mình một cái, ớn lạnh dọc sống lưng.
Rất lâu rồi ông ta chưa từng trải qua cảm giác này.
Ông ta kinh doanh lớn như vậy, có loại người nào chưa gặp, tình cảnh nào chưa từng trải qua, không ngờ đến hôm nay lại bị ánh mắt của chính con trai mình làm cho chùn bước.
Không, không đơn giản chỉ là chùn bước, giống như là ông ta...
hoảng sợ hơn.
Trạm Xương khẽ nheo mắt, quan sát ánh nhìn của Trạm Tiểu Dã, ông ta cứ có cảm giác dường như mình đang nhìn một người xa lạ.
Suy nghĩ này lướt qua đầu khiến Trạm Xương cảm thấy hoảng hốt hơn.
Nhưng ngay lập tức Trạm Tiểu Dã hướng ánh nhìn sang chỗ khác, cậu cúi người nhặt mấy tấm ảnh trên sàn, cầm lên rồi mở từng tấm ra xem.
Trạm Xương không biết nên nói gì, bầu không khí rất ngượng ngùng, khiến ông ta không thoải mái.
Cuối cùng, Trạm Xương đành nói: “Đều là những chuyện và người trong quá khứ rồi, nên quên thì quên đi.” Trạm Tiểu Dã phớt lờ câu nói của Trạm Xương, rút tấm ảnh vốn được treo trên tường ra, bước tới trước tường treo nó trở về vị trí cũ, mấy tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469801/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.