Đây là thế giới hiện thực.
Vậy là vừa nãy cô nằm mơ sao? “Cốc cốc cốc...” Có ai đang gõ nhẹ của xe, cô nghe thấy có tiếng gọi: “Sầm Từ?” Sầm Từ quay đầu lại...
Tần Huân đang đứng bên ngoài, chau mày, dường như rất lo lắng cho tình hình của cô...
Khung cảnh này.
Tân Huân mặc quần áo không giống trong giấc mơ vừa rồi, anh cũng mặc áo khoác, nhưng là màu đen, nghiêm túc mà giản dị, có vẻ Tân Huân thích màu tối hơn, trong ấn tượng của cô hầu như anh không mặc những bộ quần áo sáng mau.
Anh ra hiệu mở cửa xe.
Sầm Từ rướn người mở cửa, lúc này cô mới phát hiện cánh tay mình tê dại, ngón tay hơi run rẩy.
Sau khi cửa xe được mở, Tần Huân lo lắng hỏi: “Sao thế?” Sầm Từ nói không sao, cô cũng đâu thể nói cho anh ấy biết mình vừa nằm mơ? Sầm Từ liếc nhìn đồng hồ, từ lúc cúp điện thoại tới khi Tần Huân đến, chẳng qua mới chỉ có năm, sáu phút.
Vậy mà cô lại có thể nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, hơn nữa còn mơ một giấc mơ tưởng chừng như rất dài nữa.
Tần Huân thấy vẻ mặt cô bình thường, nên cũng không hỏi thêm gì nữa, mà chỉ về phía trước: “Cô cách nhà hàng gần lắm rồi, đỗ xe ở đây đi, đi bộ tới đó là được.” Sầm Từ lắp bắp: “Đi...
đi bộ á?” Tần Huân không ngờ cô có phản ứng như vậy, anh mỉm cười, thuận tiện kéo cô ra: “Nhà hàng nằm trong ngõ, không được đỗ xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469800/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.