Tiếp theo? Sầm Từ ngẫm nghĩ: “Nếu Châu Quân vẫn kiên quyết như thế, Mẫn Vi Vi lại không chịu phối hợp, vậy thì tôi đành từ bỏ thôi.”
Tần Huân nhấp một hớp sâm panh, mỉm cười: “Tuy thời gian tối quen biết cô không dài, nhưng tôi nghĩ cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.” Sầm Từ bật cười lắc đầu: “Tôi nghĩ anh đã hiểu sai một khái niệm, không phải tôi bỏ chuyện này, mà là chuyện này đã bỏ tôi.”
“Có gì khác nhau ư?” Tân Huân hỏi ngược lại: “Với tôi, chuyện này không hề có kết thúc.” Sầm Từ im lặng.
“Chẳng phải cô cũng nghi ngờ sao?” Sầm Từ cẩm ly rượu lên, khẽ đặt môi lên miệng ly, song tâm trí vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, hồi lâu Sầm Từ quên luôn cả uống rượu, hai ba phút nữa trôi qua, cô ngẩng lên nhìn Tần Huân, ánh mặt dường như đã thỏa hiệp: “Chuyện này có lẽ thật sự nằm ngoài khả năng của tôi.” “Bây giờ cô từ bỏ cũng chẳng có gì, nhưng nếu một ngày Mẫn Vi Vi đến tìm cô thì sao? Hoặc những người bệnh giống như Mân Vi Vi xuất hiện, cô sẽ làm thế nào?” Sầm Từ nhướng mày nhìn anh, rồi nhấp một hớp rượu, sau khi đặt ly xuống, cô nói: “Anh đã nói như thế, vậy anh có đề xuất gì không?” “Ý kiến của tôi chỉ là nông cạn mà thôi, chứ không phải là đề xuất gì cả.” Tần Huân đẩy ly rượu sang một bên, tạo nên một khoảng trống rộng rãi trước mặt.
Anh dùng ngón cái vẽ lên bàn: “Như cô nói, trí nhớ của Mẫn Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469803/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.