Chương trước
Chương sau
Sau khi Trịnh Tương Hảo nói chuyện với Lưu Thiên Mộc xong thì chiếc xe của họ cũng bắt đầu xuất phát, cũng may là lần này không ngồi cùng xe với Nguyễn Thư Kỳ, nếu không thì chắc đã có một trận cãi nhau ì xèo ở ngay trên xe rồi.

Trên chuyến xe đương nhiên Niên Cầm Bách giữ vợ hơn giữ vàng, anh hoàn toàn dính chặt lấy Trịnh Tương Hảo, thậm chí còn lườm liếc những kẻ có ý định nhòm ngó bạn gái của anh, đến mức một đàn anh khối 12 làm hướng dẫn viên cũng bị anh lườm cho run rẩy.

Ở cái trường trung học này ai mà không biết Niên Cầm Bách là đầu gấu có tiếng chứ? Chỉ cần động nhẹ thôi cũng đủ tiêu đời rồi chứ đừng nói đến chuyện động vào bạn gái của anh.

Ngồi ở trên chiếc xe mà Trịnh Tương Hảo chỉ biết đưa mắt nhìn anh thôi, còn anh thì cũng chỉ nhìn cô rồi cười rất mãn nguyện, thậm chí là còn chủ động hôn môi cô một cái. Ở cái chốn thanh thiên bạch nhật này đúng là khiến cho người ta ngượng ngùng mà!

Nhưng Niên Cầm Bách cũng không quan tâm lắm, anh bây giờ đã có danh phận chính thức rồi, cũng được cha vợ chấp nhận rồi, thiếu mỗi câu trả lời của anh vợ nữa thôi. Tuy rằng anh biết để có được sự đồng ý của anh vợ là rất khó khăn, nhưng bây giờ... Anh đã có được danh phận thì chuyện có được sự đồng ý của anh vợ chỉ còn là thời gian thôi. Cho nên là bây giờ... Anh phải tranh thủ chứ.

Dù rằng Trịnh Tương Hảo chỉ biết nhìn anh rồi phì cười, nhưng cô cũng không quên chăm sóc anh, buổi sáng này trước khi đến nơi tập họp thì Niên Cầm Bách còn cố ý đi vào cửa hàng tiện lợi gần nhà cô để mua một ít bánh nước và đô ăn vặt cho cô.

Vừa ăn thì Trịnh Tương Hảo cũng vừa đút cho anh, hiển nhiên Niên Cầm Bách cũng không có ý định từ chối, anh đã ăn bánh trực tiếp từ tay của cô, sau đó còn hôn cô một cái. Cô nhìn anh, rồi lại nói:

Anh thích hôn lắm à?Không có, không phải thích hôn lắm... Mà thích hôn em. Hơn nữa bây giờ anh là bạn trai của em, có danh phận chính thức được gia đình chấp nhận, anh có gì phải ngại chứ? Đừng nói là hôn em, bây giờ dù anh đứng trước mặt toàn bộ người dân Thành Đô hôn em cũng được đó. Em có muốn...Anh im lặng chút đi!Nói xong Trịnh Tương Hảo liền nhét liên tục bánh vào miệng anh, còn Niên Cầm Bách cũng chỉ phì cười.

Trong lúc hai người họ đang bận hú hí thì họ không nhận ra rằng giọng của họ có hơi lớn một chút, dù người ta muốn không nghe cũng không được... Và toàn bộ người có mặt trong chiếc xe này đều nghe rất rõ.

Quả nhiên... Dù có là đại bàng hay đầu gấu thì khi yêu vào cũng trở nên vô sỉ thôi.



Hết cứu thật rồi.

….]

Gần một tiếng đồng hồ di chuyển thì họ cũng đã ra đến ngoại ô, lúc này Niên Cầm Bách mới nhìn cô, nói:

Đợi qua mùa đông đến mùa xuân anh sẽ đưa em đi thăm mộ của ông bà nội. Anh nghĩ rằng họ sẽ rất thích em đó.Mộ của họ ở đâu vậy?Ở nghĩa trang riêng dành cho người của Niên gia, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi.Trịnh Tương Hảo chỉ nhìn anh, dù rằng bây giờ Niên Cầm Bách có lẽ đang rất hạnh phúc nhưng ở trong đôi mắt vẫn còn vấn vương một chút của sự buồn bã... Nói ra cũng đúng thôi, dù sao thì ông bà nội cũng đã nuôi anh trưởng thành mà, so với cha mẹ ruột thì ông bà nội càng giống cha mẹ của anh hơn. Nên buồn bã là chuyện bình thường.

Niên Cầm Bách...Sao vậy? Sao tự nhiên lại gọi cả họ và tên của anh người yêu vậy?Trịnh Tương Hảo thấy anh vô sỉ như vậy cũng chỉ thở dài, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười một cái, hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói:

Cuối năm là giỗ của mẹ em, bình thường thì ngày đó quán ăn sẽ đóng cửa để gia đình em đi viếng mẹ... Anh có muốn đi cùng không?Bé cưng à, em hỏi như vậy thì đương nhiên anh phải đi rồi. Để anh nghĩ xem mẹ vợ xinh đẹp sẽ thích gì nhỉ?Cô nhìn anh, lại cười nói:

Bà ấy thích bánh kem lắm đó.Hả? Anh còn nghĩ bà ấy là vũ công nên phải giữ gìn vóc dáng chứ? Ấy vậy mà lại thích bánh kem, thứ nhiều đường như vậy?Cũng vì vậy nên cha em mới thường xuyên làm bánh kem cho mẹ, tuy không dùng đường bình thường, cũng không quá ngọt, nhưng nó rất ngon.Cha chiều mẹ thật đó.Còn phải nói sao, vì đế cưới được mẹ mà cha còn từng ba quỳ chín lạy từ dưới núi lên một ngôi chùa ở Lam Sinh đó.Lúc này Niên Cầm Bách không hiểu, tại sao Trịnh Hoài lại phải làm thế.

Nhưng nghe qua thì hình như mẹ của cô là trẻ mồ côi lớn lên ở ngôi chùa ở núi Lam Sinh, cho nên khi Trịnh Hoài muốn cưới An Trâm Hy đã dùng rất nhiều cách để cầu xin trụ trì cho ông ấy cưới.

Sau khi cưới được người mình yêu về nhà... Không cần nói cũng biết... Trịnh Hoài đã yêu chiều vợ hơn mạng của mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.