*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘PERCY, GIÚP MÌNH VỚI!’ ANNABETH HÉT LÊN.
Cô đang chặn toàn thân mình vào cánh cửa bên trái, đẩy nó vào giữa. Percy cũng đang làm như thế ở bên phải. Không có tay nắm, hay là bất cứ thứ gì để mà bám vào. Ngay khi mà thang máy vọt lên, cánh Cửa rung len bần bật và cố mở ra, đe dọa hất họ ra ngoài bất kể chốn nào giữa sự sống và cái chết.
Hai vai của Annabeth đau nhức. Cả tiếng nhạc thang máy dễ nghe chẳng giúp csi gì tí nào. Nếu nhq tất cả quái vật đều phải nghe cái loại nhạc giống như là ‘piña coladas’ hay là ‘getting caught in the rain’, thì chẳng thắc mắc tại sao mà tâm trạng chúng lại điên cuồng hiếu sát đến thế khi chúng đến được trần gian.
‘Chúng ta đã bỏ lại Bob và Damasen,’ Percy vỡ òa. ‘Họ đã chết vì chúng ta, mà chúng ta chỉ -‘
‘Mình biết,’ cô thì thàm. ‘Thánh thần đỉnh Olympus ơi, Percy, mình biết.’
Annabeth gần như vui vì việc phải giữ cánh Cửa đóng. Cơn hoảng sợ chạy xuyên qua tim cô ít nhất cũng giúp cô không tan vào sầu khổ. Bỏ lại Damasen và Bob là việc khó khăn nhất mà cô đã từng làm
Bao nhiêu năm trời ở Trại Con Lai, cô đã ghen tị với các trại thủ khác được đi làm nhiệm vụ, trong khi cô phải ở nhà. Cô đã thấy những người khác thu được vinh quang … hay là thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-anh-hung-cua-dinh-olympus-tap-4-ngoi-nha-than-hades/3171629/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.