Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



CHUYỆN GÌ ĐÂY? VỊ THẦN CỦA CHỐN HỐ SÂU RÍT LÊN. Ngươi đến đây làm gì, đứa con đáng hổ thẹn kia?

Damasen liếc qua Annabeth, mắt đưa một thông điệp quá mức rõ ràng. Đi đi. Nhanh lên.

‘Cha, ngài muốn một đối thủ xứng đáng hơn ư?’ Damasen bình tĩnh hỏi? ‘Tôi là một trong những người khổng lồ Gigantos mà ngài vẫn luôn tự hào đây. Ngài muốn tôi trở nên hiếu chiến hơn ư? Có lẽ tôi nên bắt đầu bằng việc tiêu diệt ngài luôn!’

Damasen nâng cây thương và phi thẳng tới.

Đoàn quân quái vật bao vây lấy ông, nhưng con drakon xứ Maeon cán bẹp mọi thứ trên đường đi, quét đuôi và hà hơi độc trong lúc Damasen đâm thương vào Tartarus, ép vị thần phải lùi lại như một con sư tử bị dồn vào chân tường.

Bob lảo đảo tránh khỏi chiến trường, chú mèo nanh kiếm đi bên cạnh. Percy hỗ trợ họ hết mức có thể – tăng áp lực máu ở các mạch dưới lòng đất khiến chúng nổ liên tục. Một số con quái bị bốc hơi trong nước sông Styx. Một số con thì bị tắm nước sông Cocytus và đổ gục xuống, khóc trong tuyệt vọng. Một số thì bị nước dòng Lethe tưới lên và nhìn ngơ ngác xung quanh, không còn chắc mình đang ở đâu hay thậm chí mình là ai  nữa.

Bob khập khiễng lết tới cánh Cửa. Máu thánh vàng nhỏ giọt từ những vết thương trên tay và ngực. Bộ quần áo lao công rách tả tơi. Người khổng lồ oằn gập người, như thể việc Tartarus bẻ gãy cây giáo đã đánh vỡ cái gì đó bên trong ông. Nhưng trên tất cả, ông khổng lồ vẫn mỉm cười, đôi mắt bạc ánh lên sự thỏa mãn.

‘Đi đi,’ ông yêu cầu. ‘Tôi sẽ giữ nút.

Percy trố mắt. ‘Bob, ông không còn đủ -‘

‘Percy,’ Giọng Annabeth cầm như sắp vỡ ra. Cô cảm thấy ghét chính bản thân mình vì để cho Bob làm điều này, nhưng cô biết rằng đó là cách duy nhất. ‘Chúng ta phải vậy thôi.’

‘Chúng ta không thể bỏ họ lại thế này được!’

‘Cậu phải làm thế, anh bạn ạ.’ Bob vỗ lên tay Percy, suýt nữa thì đánh sụm cậu luôn. ‘Tôi vẫn có thể giữ một cái nút mà. Vả lại tôi có một con mèo ngoan để bảo vệ tôi rồi.’

Bob Nhỏ răng kiếm gừ lên đồng ý.

‘Hơn nữa,’ Bob nói, ‘Định mệnh của các bạn là phải trở lại trần gian. Đặt dấu chấm hết cho cái sự điên rồ này của Gaia.’

Một tên Cyclops la hét, bỏng toàn thân vì hơi độc, bay qua đầu họ.

Năm chục mét phía đằng xa, Con drakon xứ Maeonian đạp xuyên qua đám quái vật, chân nó đạp ra tiếng bẹp bẹp nghe muốn bệnh như là người ta dẫm nho. Trên lưng nó, Damasen đang la thét sỉ nhục và đâm vị thần của chốn hố sâu, dụ Tartarus xa khỏi cánh Cửa.

Tartarus kềnh càng đuổi theo, đôi ủng sắt dẫm lõm cả mặt đất.

Ngươi không thể giết ta! Lão gầm lên. Ta chính là chốn hố sâu thăm thẳm! Ngươi cũng không thể giết được mặt đất, Gaia và Ta – chúng ta tồn tại vĩnh cửu. Chúng ta đã sinh ra ngươi, cả thịt da và linh hồn!

Lão giáng nắm đấm khổng lồ xuống, nhưng Damasen né qua bên, thọc lao và cạnh cổ Tartarus.

Tartarus rống lên, rõ ràng là bực mình hơn là đau đớn. Lão quay cái mặt máy hút bụi xoáy tròn về phía người khổng lồ Gigantos, nhưng mà Damasen né kịp lúc. Một tá quái vật khác bị hút vào cái mặt xoáy và bị phân hủy.

‘Bob, đừng!’ Percy nói, đôi mắt van lơn. ‘Hắn sẽ hủy diệt ông vĩnh viễn. Không đường trở lại. Không có tái sinh.’

Bob nhún vai. ‘Ai mà biết được sẽ thế nào. Hai người phải đi ngay. Tartarus đúng về một điều. Chúng ta không thể đánh bại lão. Chúng tôi chỉ có thể câu giờ cho hai người thôi.’

Cánh Cửa lại đóng vào chân Annabeth.

‘Mười hai phút,’ người khổng lồ Titan nói. ‘Tôi có thể cho hai bạn điều đó.’

‘Percy… giữ hộ mình cánh Cửa.’ Annabeth nhảy ra và vòng tay ôm cổ ông Titan. Cô hôn lên má người khổng lồ, mắt đầy lệ đến nỗi không thể nhìn thẳng được. Khuôn mặt thô ráp của Bob có mùi như nước chùi rửa – mùi nước đánh bóng đồ nội thất hương chanh tươi và dầu đánh bóng gỗ Murphy.

‘Quái vật tồn tại vĩnh cửu,’ cô nói với ông, cố ngăn mình không thổn thức. ‘Chúng tôi sẽ nhớ ông và Damasen như những anh hùng, như là người khổng lồ Titan tốt nhất và người khổng lồ Gigantos tốt nhất. Chúng tôi sẽ kể lại cho con cái. Chúng tôi sẽ giữ cho câu chuyện mãi sống. Một ngày nào đó, ông sẽ tái sinh.’

Bob xoa đầu cô. Những đường chân chim của nụ cười hằn lên quanh mắt. ‘Tốt đấy. Nhưng trước đó, bạn của tôi, hãy gửi hộ tôi lời chào đến mặt trời và các vì sao. Và mạnh mẽ lên nhé. Đây có thể không phải là sự hy sinh cuối cùng các bạn phải làm để ngăn chặn Gaia đâu.’

Ông nhẹ nhàng đẩy cô ra. ‘Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Đi đi.’

Annabeth chụp lấy tay Percy. Cô kéo cậu vào khoang thang máy. Điều cuối cùng cô nhìn thấy là con drakon xứ Maeon đang ngoạm và lấc một con yêu tinh như một con rối tay. Damasen đâm thương vào chân Tartarus.

Vị thần chỉ tay vào Cửa Tử và thét. Quái vật đâu, chặn chúng lại.

Bob nhỏ nanh kiếm thu mình gầm gừ, sẵn sàng hành động.

Bob nháy mắt với Annabeth. ‘Giữ cánh cửa đóng ở phía đó,’ Ông khổng lồ nói. ‘Nó sẽ ngăn các bạn đi qua. Giữ nó-‘

Hai tấm cửa đóng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.