Thể diện đối với nguyên chủ có thể rất quan trọng, nhưng với nàng, đôi khi chẳng cần thiết.
Người Sở gia làm như vậy, không biết có bao nhiêu người sau lưng bàn tán, chế giễu nguyên chủ.
Người mà Sở gia từ đầu đến cuối có thể bắt nạt chỉ có nguyên chủ. Những người khác trong lòng đều hiểu rõ, nhưng sẽ không can dự vào chuyện nhà người ta để tránh rước họa vào thân.
Nếu có một ngày Sở Thiên Nhạn không còn bao che cho Sở gia, không còn để tâm đến tình cảm của họ, xem họ còn có thể kiêu ngạo được không.
Dù có một Sở Bình Dụ, cuộc sống của họ cũng sẽ không dễ dàng như trước.
Hơn nữa, Sở Bình Dụ kia vốn dĩ là giẫm lên nguyên chủ để đi lên, nàng muốn lấy lại đồ của mình, cũng phải đả kích Sở Bình Dụ. Đương nhiên phải làm từng bước một, để họ trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra mà bất lực, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Diệp Hoài Phong nhíu mày, sư phụ cười trông hơi đáng sợ.
Mắt thì cong cong như đang cười, nhưng nét mặt vẫn vậy, đây có phải là cái gọi là cười mà lòng không cười không? “Đại Nha! Ngươi ra vẻ quá nhỉ, đến cả cha già này cũng không mời nổi ngươi.”
Các đệ tử tạp dịch của Bão Nguyệt Phong căn bản không dám ngăn cản người của Đăng Vân Phong. Họ tự nhiên ra vào như chốn không người, bao nhiêu năm qua ai cũng đã quen.
Thiên Nhạn cũng không trách cứ các đệ tử tạp dịch, chỉ dựa vào chuyện hôm nay thì chưa đủ để cho họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798125/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.