“Đại Nha, con với Chiêu Đệ là tỷ muội ruột, nó đến lấy chút đồ thôi mà, giữa hai tỷ muội cần gì phải đặt ra quy củ nghiêm ngặt như vậy?” Dương Phượng Hương thấy Sở Thành Hỉ bị nói cho đến mức đầu sắp bốc khói, vội vàng lên tiếng: "Con thiên phú tốt, năm tuổi đã được tiên trưởng để mắt tới và đưa đến tu luyện giới. Còn Chiêu Đệ thì sao? Nó không có linh căn, tự nhiên không có phúc khí đó.”
“Năm đó con đi tu luyện giới hưởng phúc, còn Chiêu Đệ chỉ có thể theo chúng ta chịu khổ, nói ra thì con thật sự nợ nó rất nhiều…”
Thiên Nhạn cắt lời Dương Phượng Hương: “Để nó chịu khổ, đó là do phụ mẫu không có bản lĩnh cho nó cuộc sống tốt. Phụ mẫu sinh nó ra, cũng là phụ mẫu muốn sinh nó, thì phải nuôi nó đến lớn, sao việc nó chịu khổ lại liên quan đến ta?”
“Đại Nha, sao con có thể nói như vậy? Nếu không phải con đi rồi, Chiêu Đệ có phải chịu nhiều khổ như vậy không? Nó mới ba tuổi đã phải theo mẫu thân làm việc, đủ thứ việc nặng nhọc… Nếu có con ở đó…”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thiên Nhạn: “Đã nói là do phụ mẫu không có bản lĩnh, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng phải dùng để làm việc, đủ thấy là vừa không có năng lực lại vừa tàn nhẫn, sao lại có thể đổ lỗi cho một đứa trẻ năm tuổi như ta? Thật không biết xấu hổ.”
Dương Phượng Hương tức đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798126/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.