Nụ cười trên mặt Cố Kinh Khuê dần dần biến mất: “Các người có ý gì?”
“Anh Cố, tại sao anh không bắt điện thoại?” Trợ lý phát lại đoạn ghi âm cuộc trò chuyện vừa rồi. Cố Kinh Khuê sau khi nghe xong sắc mặt đại biến, sự tự tin nháy mắt không còn đủ.
Chờ đến khi đoạn ghi âm phát xong, anh bị ánh mắt nóng rực của các vị cao tầng của công ty nhìn đến cả người không tự nhiên.
“Tôi cho rằng Nhã Chân có chuyện gì gấp, huống hồ chỉ là rời đi một lát… Bên công ty cũng không xảy ra chuyện gì lớn.” Cố Kinh Khuê biện giải. Anh thật không cho rằng nhận một cuộc điện thoại có gì không đúng. Chuyện cũng chưa xảy ra, tiếp tục cuộc họp là được, trước đây anh không phải cũng như vậy sao? “Nếu anh không coi công ty ra gì, không ngồi ở vị trí tổng tài này chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Một nhân viên cao tầng nói.
Thiên Nhạn: “Trong mắt anh, công ty không quan trọng bằng Lam Nhã Chân. Anh không làm tổng tài, sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên cô ta, càng phù hợp với suy nghĩ của anh.”
“Dù anh có đồng ý hay không, bây giờ anh cũng không còn là tổng tài của Cố thị nữa. Cổ phần mà Cố tiểu thư nắm giữ vốn đã bằng với anh, tất cả chúng tôi ở đây đều tán thành Cố tiểu thư trở thành tân tổng tài. Chúng tôi chỉ đang thông báo cho anh biết, anh đã không còn là tổng tài của Cố thị.”
“Anh… các người…” Cố Kinh Khuê trong lòng tức giận, anh trước nay chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798087/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.