Nửa giờ sau, Cố Kinh Khuê ở dưới lầu khu nhà của Lam Nhã Chân nhìn thấy cô đang dựa vào tường, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến hơi hồng, trên mặt còn có những giọt nước mắt chưa lau khô.
“Lên xe ngồi đi.” Cố Kinh Khuê sờ đầu Lam Nhã Chân: "Đừng buồn nữa, anh sẽ giúp em nghĩ cách. Trời lạnh thế này mà cứ đứng ở đây sẽ bị bệnh đấy. Không phải chuyện gì to tát đâu, anh nói với bên trường trung học Đằng Lan một tiếng là được.”
Thực tế thì không phải chỉ nói một tiếng đơn giản như vậy. Anh có quen biết người ở trường trung học Đằng Lan, nhưng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà nợ ân tình, anh định lén lút nộp học phí.
Mười mấy hai mươi vạn chẳng qua chỉ là tiền lẻ, một chiếc đồng hồ kha khá cũng không mua được.
Cố Kinh Khuê dẫn Lam Nhã Chân đi uống trà sữa xong, liền đưa cô về nhà.
Chuyện công ty anh không muốn nghĩ đến, ngày hôm sau chọn lựa quà xong liền đi đón Lam Nhã Chân đi chơi.
Lam Nhã Chân mỗi lần đều từ chối quà, nhưng không lay chuyển được sự nhiệt tình của Cố Kinh Khuê, đành phải nhận lấy. Một số đồ trang trí bằng lông xù, đồ trang sức, vòng tay, cô thật sự không có sức chống cự. Cố Kinh Khuê nói những thứ này không đắt, chỉ vài chục đồng, vậy thì cô nhận.
Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại báo cho cô ta biết, học kỳ sau có thể tiếp tục học ở trường trung học Đằng Lan.
Giải quyết được vấn đề lớn nhất, Lam Nhã Chân vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798088/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.