“Anh Cố, tại sao anh không bắt điện thoại?”
Cố Kinh Khuê cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp, rõ ràng không hề thương lượng với các vị cao tầng một chút nào, thậm chí còn quên mất điện thoại của mình vẫn đang kết nối với loa trong phòng họp.
Giọng nói nức nở của Lam Nhã Chân bị mọi người nghe thấy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Nhạn, thấy cô mặt mày cau có, rõ ràng không vui, nhưng cũng không lên tiếng.
“Nhã Chân, đừng khóc, em sao vậy?” Giọng Cố Kinh Khuê ôn nhu dỗ dành cô gái nhỏ làm người ta không biết nói gì hơn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Anh Cố, em có lẽ không thể tiếp tục học ở trường trung học Đằng Lan nữa rồi. Thành tích cuối kỳ của em không đạt tiêu chuẩn của học sinh giỏi. Nhà trường nói, em không còn tư cách được hưởng đãi ngộ của học sinh giỏi nữa. Em chỉ là do học kỳ 1 đã lơ là quá nhiều, mới không thi tốt. Nếu cho em thêm một chút cơ hội, em nhất định có thể trở lại thành tích ban đầu.”
“Nếu không phải đã lơ là nhiều như vậy, nhất định sẽ thi được thành tích tốt.”
Lời của Lam Nhã Chân làm Thiên Nhạn lộ ra vẻ trào phúng. Đây chẳng phải là gián tiếp nhắc nhở Cố Kinh Khuê, nếu không phải lo lắng cho anh, đến tìm anh, cô ta có thể thi kém như vậy, bây giờ còn không có cơ hội tiếp tục học ở trường trung học Đằng Lan sao? Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798086/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.