Lam Nhã Chân cầm bảng điểm khóc lóc chạy ra khỏi trường, đi tìm Hạng Tranh để được an ủi. Hạng Tranh vẫn lạnh lùng như cũ: “Chuyển đến trường khác học cũng không khác gì mấy, đều có thể thi đại học.”
Đừng nhìn Hạng Tranh ngày thường có vẻ hư hỏng, nhưng cậu ta có môn sở trường, mỗi năm đều sẽ mang về cho trường một số giải thưởng, cho nên cũng được miễn học phí, nhưng không có trợ cấp sinh hoạt. Nhưng tiền thưởng từ các giải thưởng đều thuộc về Hạng Tranh.
Cậu ta thật không cảm thấy trường trung học Đằng Lan có gì tốt, chẳng qua là do mẹ cậu ta kỳ vọng cao, vẫn luôn hy vọng cậu ta có thể học ở đây.
Lam Nhã Chân rưng rưng cắn môi: “Học kỳ này tôi đã lơ là quá nhiều, hơn nữa sắp phải thi đại học rồi, đột nhiên chuyển trường tôi có thể sẽ không thích ứng được. Người nhà tôi mà biết tôi không thể học ở đây nữa, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t tôi.”
Mỗi học kỳ trợ cấp, cô đều phải mang một phần về nhà. Có thể vào được trường trung học Đằng Lan, ba mẹ không biết đã khoe khoang trước mặt bao nhiêu người.
Thành tích vượt trội hơn những đứa con nhà giàu đó, thật ra cô ta cũng cảm thấy rất tự hào.
Rõ ràng học kỳ 2 cô đã rất nỗ lực học tập, sao lại càng thi càng kém? Lam Nhã Chân vẫn cảm thấy là do mình thi không tốt.
“Để tôi xem có trường trung học phổ thông nào phù hợp không, đến lúc đó cậu chuyển qua đó đi.” Hạng Tranh nói: "Học kỳ sau cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798085/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.