Quả nhiên, câu trả lời của Thiên Nhạn đã khẳng định suy nghĩ của anh.
“Anh tôi vừa mù tâm vừa mù mắt.”
Giọng nói của hai người không lớn không nhỏ, Lam Nhã Chân sau khi nghe được tức giận đến mức nước mắt lưng tròng. Trong lòng uất ức không thôi, không nhịn được mà nhích lại gần Hạng Tranh, hy vọng có thể được an ủi. Không ngờ Hạng Tranh lại đang đánh giá Thiên Nhạn, ánh mắt như đang suy tư điều gì.
Ngay khoảnh khắc này, Lam Nhã Chân lòng đầy uất ức, còn có cả một tia ghen tị.
“Hạng Tranh, cậu có thể đi cùng tôi ra ngoài hít thở không khí không?”
Cô takhông muốn ở lại đây nữa, ở đây thật sự làm người ta rất khó chịu. Những người này rõ ràng không hiểu cô ta, cô ta cũng không muốn kết quả này. Kết quả là, tất cả mọi người đều đang trách cô ta.
Hạng Tranh nhíu mày: “Chân của cô có bị thương đâu, không thể tự mình đi được à?”
“Phì… ha ha ha ha, cười c.h.ế.t mất!” Khổng Ngọc thật sự không nhịn được, ha ha cười thành tiếng.
Nước mắt Lam Nhã Chân rơi xuống, cảm thấy mất mặt c.h.ế.t đi được, khóc lóc chạy ra ngoài.
“Này, người phụ nữ của cậu khóc lóc chạy đi rồi, cậu không đuổi theo sao?” Khổng Ngọc trêu chọc.
Hạng Tranh phủ nhận: “Cô ấy không phải người phụ nữ của tôi, chúng tôi còn chưa từng nắm tay.” Nói xong, cậu ta còn liếc nhìn Thiên Nhạn.
“Đừng nhìn, đại lão không ưa loại như cậu đâu, đừng có hy vọng.” Khổng Ngọc vạch trần chút tâm tư của Hạng Tranh: "Nhóc con, đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798068/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.