Khổng Ngọc nhếch miệng cười: “Được, anh Hoài, em biến ngay đây, anh xem em biến có nhanh không?”
Lâm Thượng Hoài nội tâm cạn lời, sao anh lại có một người em họ không biết xấu hổ như vậy? Anh dựa vào ghế, nghịch điện thoại, nhìn người bạn tốt mới thêm vào. Cố Thiên Nhạn, đối phương dùng tên thật, lúc ký tên trước đó anh đã thấy qua, cho nên biết Cố Thiên Nhạn là tên thật của cô bé đó.
Nếu đã thêm rồi thì anh cũng không định xóa đi, đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Cố Kinh Khuê tỉnh lại, Thiên Nhạn đã không còn ở bệnh viện, công ty còn có rất nhiều việc cần cô xử lý.
Người canh giữ bên cạnh Cố Kinh Khuê là Lam Nhã Chân. Thấy anh tỉnh lại, vẻ mặt cô tađáng thương vô cùng, khiến Cố Kinh Khuê đau lòng.
“Đừng lo lắng, không phải không sao rồi sao?”
“Vâng, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công.” Lam Nhã Chân nói: "Chỉ cần sau này hồi phục tốt, sẽ không khác gì trước đây.” Côta cũng thở phào nhẹ nhõm. Phải chăm sóc một người mình không thích cả đời là một việc rất khó khăn, hy sinh rất lớn. Cố Kinh Khuê hồi phục rồi, sẽ không cần cô ta phải chăm sóc nữa.
“Đã ăn gì chưa?” Cố Kinh Khuê quan tâm hỏi.
“Chưa thấy anh Cố tỉnh lại, em ăn không vô.” Thật ra cô ta chỉ đơn giản là bị tức đến mức không ăn được gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
“Sao trông không vui vậy, ai làm em chịu uất ức?” Cố Kinh Khuê không thể chịu được việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798069/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.