“Vậy còn hôm nay thì sao? Cậu không chút do dự chọn đi cứu Lam Nhã Chân, bỏ lại Thiên Nhạn một bên. Đây chỉ đơn giản là như cậu nói, Thiên Nhạn không chịu được việc cậu đối tốt với người khác sao?” Phan Thừa truy vấn.
Cố Kinh Khuê: “Các cậu đều nên biết Nhạn Nhạn biết bơi, có phải đã quên con bé còn từng đoạt giải lặn không. Lần này là nó dỗi thôi. Tôi biết nó biết bơi, hơn nữa vị trí ngã xuống cũng không xa thuyền, chỉ cần các cậu thả dây thừng xuống là nó có thể lên được. Còn Nhã Chân, cô ấy không biết bơi, tôi mà đến muộn một chút thì hậu quả không dám tưởng tượng.”
Cố Kinh Khuê mặt đầy vẻ đau lòng. Phan Thừa và mấy người khác đều rất cạn lời, cũng không muốn nói gì thêm, nội tâm rất đồng cảm với Cố Thiên Nhạn.
Đầu óc Cố Kinh Khuê có vấn đề rồi!
Chuyện này và việc cô ấy biết bơi hay không, có biết lặn hay không vốn không phải là một. Chả trách lúc trước cô ấy suýt nữa đã từ bỏ, định c.h.ế.t ở trong biển, cũng may cuối cùng cô ấy đã nghĩ thông suốt.
Vì sự cố rơi xuống nước lần này, thời gian du ngoạn đã định sẵn không thể không kết thúc sớm.
Nửa ngày sau, thuyền cập bến.
“Nhã Chân,một mình em đi taxi về, thật sự không có vấn đề gì sao?” Cố Kinh Khuê lo lắng. Từ đây đi taxi về nhà quãng đường vẫn còn hơi xa. Anh theo bản năng nhìn về phía Thiên Nhạn: "Nhạn Nhạn, hay là chúng ta cho Nhã Chân ngồi xe của mình trước, đưa cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798049/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.