“Trong lòng em không cần có áp lực gì cả.”
“Vẫn như trước đây, nếu có khó khăn gì, có thể tìm anh bất cứ lúc nào.” Cố Kinh Khuê có chút bất đắc dĩ: "Nếu Nhạn Nhạn được một nửa hiểu chuyện như em, anh đã không phải khó xử như vậy.”
Lam Nhã Chân cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, khe khẽ đáp: “Vâng.”
“Anh Trần, đưa tôi đến trung tâm thương mại, tôi muốn mua một ít đồ.” Thiên Nhạn vốn định về nhà, sau lại cảm thấy về nhà cũng không có việc gì, không bằng đi trung tâm thương mại dạo một vòng, xem những thứ mới mẻ của thế giới này.
Nói thật lòng, tất cả mọi thứ ở thế giới này cô đều cảm thấy rất thú vị.
Ví dụ như cái hộp sắt gọi là ô tô này, vững chãi hơn xe ngựa, lại nhanh, vô cùng thoải mái.
Vật phẩm của thế giới này vừa thần kỳ vừa thú vị. Đầu óc của người ở đây mọc ra thế nào mà lại có thể làm ra những thứ thú vị như vậy? Tài xế Trần vốn tưởng rằng Thiên Nhạn chắc là đang dỗi, thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu, phát hiện cô không giống như đang tức giận, ngược lại thần thái sáng láng, như thể đã phát hiện ra thứ gì đó hay ho, điều này làm anh không hiểu.
Thiên Nhạn chống cằm, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn những chiếc xe đang lao vun vút ngoài cửa sổ.
Những chiếc ô tô hộp sắt này có lớn có nhỏ, đủ loại màu sắc, mỗi loại đều có công năng khác nhau.
Giống như cái trông rất lớn, gọi là xe buýt kia khá tốt. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798050/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.