Cả một buổi chiều Trần Tử Dạ như con thoi trong Thành Tây, lấy vải vóc, treo đèn lồng, mua lễ vật rồi giao chuyện vận chuyển sắp xếp những thứ kềnh càng này cho chú Dương giải quyết, không gấp mua thuốc màu, chuyện quan trọng nhất là chạy nhanh đến Tú Thủy Uyển của Thành Đông, trả tiền đặt cọc trước, xác định kỳ hạn công việc.
Quần áo mặc và trang sức đeo của Côn khúc không giống bình thường, nhất là nhân vật nữ chính, từ lúc chọn chất liệu, cắt may, viền mép đến nút cài thắt dây cũng phải trải qua đo lường kích thước chính xác và phân tích dáng người, quy trình phức tạp khó khăn, trừ những chuyện này ra, hí kịch cung đình có nhiều cảnh tượng hoa lệ và kiều diễm, còn cần phối hợp với kinh tú [1] ở trên quần áo và trang sức đeo trên người, kỹ thuật vẽ tay cao siêu, ngay cả nút cài thắt dây và sợi tơ nhuộm màu cũng phải làm bằng tay.
[1] một nghệ thuật truyền thống ở quận Phòng Sơn, Bắc Kinh và huyện Định Hưng thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Là một trong những di sản văn hoá phi vật thể cấp quốc gia.
Vừa khít cơ thể được xem là hàng thượng hạng, toàn thân rạng rỡ chói lóa mới là hàng thượng hảo hạng.
Tiệm càng giỏi càng ít người biết, ngược lại càng khó xếp hàng, dù sao thì một món chỉ thuộc về một người.
Lúc Trần Tử Dạ chạy tới nhà khách Chính phủ đã xấp xỉ tám giờ, tiệc đã mở một hơn tiếng.
Cô tìm thấy hai bàn của đàn chị cạnh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vang-ao-phan/2853615/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.