Hai người ra khỏi rạp hát, Lương Quý Hòa đi trước, Trần Tử Dạ theo thói quen chậm nửa bước, đi ra ngõ hẻm ở bên ngoài, suy nghĩ một chút vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Hoành thánh... Ngài quen ăn không?"
Lương Quý Hòa nhàn nhạt cười với cô, dùng lời nói trêu chọc cô: "Em cảm thấy tôi quen ăn cái gì?"
Trần Tử Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, không nói được đồ vật cao cấp gì, cô biết chỉ những thứ gan ngỗng, thịt bò bít-tết, nhưng cô không biết có cách giải thích cụ thể hơn không, khẽ nhíu mày, "Tôi chỉ có thể tưởng tượng đến bữa ăn Pháp phối hợp với ly cổ cao trong phim truyền hình hoặc là loại món ăn sashimi Nhật còn phải lót vụn đá."
"Có hứng thú nếm thử không?" Lương Quý Hòa nhìn thấy người trước mắt rùng mình trong gió rét, nhẹ nhàng nắm cánh tay của cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng dẫn cô đi một bước trên đường đi, sau đó nhanh chóng thả ra, ra hiệu vừa đi vừa nói.
Trần Tử Dạ đuổi theo, lắc đầu nói: "Tôi không biết ăn, sợ lãng phí nguyên liệu nấu ăn tốt."
Trần Tử Dạ đuổi theo, lắc đầu nói: "Tôi không biết ăn, sợ lãng phí nguyên liệu nấu ăn tốt."
"Không có gì không biết cả." Ánh mắt Lương Quý Hòa nhìn cô dịu dàng mười phần, giống như con gió chiều ngoài khơi, thổi qua tấm sa tanh đỏ trước miếu Ma Tổ, ẩn núp mờ ảo và khao khát, "Chỉ xem khi nào em tình nguyện."
Trần Tử Dạ cái hiểu cái không gật đầu.
Giờ ăn khuya luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vang-ao-phan/2853617/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.