Thời điểm tới, hắn cùng Du Thiên Linh cưỡi ngựa, đi theo phía sau bất quá chỉ ba, bốn thị vệ. Tuy nhiên hiện giờ Trần Nhượng đưa hắn trở về Huệ An Hầu phủ, hắn ngồi trong xe ngựa, xe ngựa giống như một chiếc thùng sắt được bao quanh bởi một tầng thị vệ, người khoác áo giáp sắt trong tay cầm một thanh kiếm, người biết thì xem đó là hộ tống, ai không biết còn tưởng rằng đang áp giải phạm nhân đâu.
Thời Hoài Kim ngồi trong chốc lát, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, liền vén mành lên, nhìn về phía Trần Nhượng cưỡi ngựa bảo vệ bên trái hắn: “Trần tướng quân, đường từ hoàng cung về hầu phủ cũng không quá xa , khiến các vị tướng sĩ đồng loạt hộ tống, thực sự có chút hưng sư động chúng (Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.),trong lòng ta thật sự bất an, không bằng để vài vị tướng sĩ trở lại trong quân đi làm chuyện quan trọng hơn đi.”
Trần Nhượng nghe thấy tiếng quay đầu lại, mặt không biểu tình nói: “Đây là suy nghĩ cho sự an toàn của Phò mã, Phò mã yên tâm nghỉ ngơi, mạt tướng phụng theo chỉ thị của Đại tướng quân, nhất định phải đưa Phò mã trở về hầu phủ một cách an toàn.” Dứt lời mắt lại nhìn về phía trước không hề nhìn hắn, giống như không thể thương lượng nửa điểm.
Thời Hoài Kim thấy vậy đành phải buông mành xuống, suy nghĩ trong lòng lại nhiều vô kể. Mới vừa rồi Trần Nhượng nhắc tới “vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/258656/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.