Khi Hoài Ân thắt đai ngọc lên hông, lại liếc mắt nhìn mình trong gương một cái, mới cảm thấy hơi vừa lòng. Ngày thường đại ca thích nhất là mặc y phục màu trắng rộng thùng thình , cho nên hắn vừa nhìn thấy bạch y liền cảm thấy ốm đau bệnh tật không hề có phong thái, hiện giờ miễn cưỡng mới tìm ra một kiện áo gấm màu trắng, hắn muốn tìm thêm phụ kiện đi kèm tương xứng mới có thể vừa lòng, bằng không tổng cảm thấy chính mình không được, bình thường đến cực điểm.
Trước khi đi, hắn nhìn vị đại ca nhắm mắt nằm ốm đau trên giường, thấy bộ dáng đại ca tái nhợt suy yếu, trong lòng cũng cảm thấy áy náy. Đêm qua đại ca uống một chén thuốc giúp giấc ngủ sâu hơn , đến thời điểm tắm gội được nửa đường đã ngủ, Khi Hoài Ân cố ý mở cửa sổ, lại lệnh cho gã sai vặt không được nấu thêm nước nóng, lúc này mới khiến thân thể hư nhược của đại ca bị đông lạnh đến bệnh.
Khi Hoài Ân khom lưng giúp đại ca dịch chăn, thở dài nói: “Đại ca, tuy rằng huynh tính kế ta, nhưng lần này coi như huề nhau, về sau ta cũng sẽ không ghi hận huynh, chờ ta lấy lại hết những thứ vốn thuộc về mình, nhất định cũng sẽ bảo thái y trong cung chữa bệnh cho huynh, xem như đền bù sai lầm lần này. Đại ca…… Thực xin lỗi.” Dứt lời, hắn bước nhanh ra khỏi phòng.
Cửa hầu phủ , Khi Hoài Ân nói với quản gia : “Thế tử nhiễm bệnh, nằm trên giường nghỉ ngơi, ta thay thế huynh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/258657/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.