Chương trước
Chương sau
Khi Hoài Ân thắt đai ngọc lên hông, lại liếc mắt nhìn mình trong gương một cái, mới cảm thấy hơi vừa lòng. Ngày thường đại ca thích nhất là mặc y phục màu trắng rộng thùng thình , cho nên hắn vừa nhìn thấy bạch y liền cảm thấy ốm đau bệnh tật không hề có phong thái, hiện giờ miễn cưỡng mới tìm ra một kiện áo gấm màu trắng, hắn muốn tìm thêm phụ kiện đi kèm tương xứng mới có thể vừa lòng, bằng không tổng cảm thấy chính mình không được, bình thường đến cực điểm.

Trước khi đi, hắn nhìn vị đại ca nhắm mắt nằm ốm đau trên giường, thấy bộ dáng đại ca tái nhợt suy yếu, trong lòng cũng cảm thấy áy náy. Đêm qua đại ca uống một chén thuốc giúp giấc ngủ sâu hơn , đến thời điểm tắm gội được nửa đường đã ngủ, Khi Hoài Ân cố ý mở cửa sổ, lại lệnh cho gã sai vặt không được nấu thêm nước nóng, lúc này mới khiến thân thể hư nhược của đại ca bị đông lạnh đến bệnh.

Khi Hoài Ân khom lưng giúp đại ca dịch chăn, thở dài nói: “Đại ca, tuy rằng huynh tính kế ta, nhưng lần này coi như huề nhau, về sau ta cũng sẽ không ghi hận huynh, chờ ta lấy lại hết những thứ vốn thuộc về mình, nhất định cũng sẽ bảo thái y trong cung chữa bệnh cho huynh, xem như đền bù sai lầm lần này. Đại ca…… Thực xin lỗi.” Dứt lời, hắn bước nhanh ra khỏi phòng.


Cửa hầu phủ , Khi Hoài Ân nói với quản gia : “Thế tử nhiễm bệnh, nằm trên giường nghỉ ngơi, ta thay thế huynh ấy đi gặp công chúa, chờ sau khi huynh ấy tỉnh lại, ngươi không cần đem việc này báo lại, ta sẽ tự nói với huynh ấy.”

Trong lòng quản gia cảm thấy không tốt, nhưng hầu gia cũng không hỏi đến, hắn sao dám ngỗ nghịch, liền vội cúi người đồng ý.
Giờ Tỵ vừa đến, xe ngựa của Du Thiên Linh đúng giờ ngừng ở trước cửa hầu phủ.
Khi Hoài Ân vuốt phẳng y phục, ngẩng đầu lên, từ cầu thang đi xuống, ngọc bội bên hông rung động kêu leng keng, quả nhiên là phong độ nhẹ nhàng: “Cung nghênh công chúa điện hạ.”

Du Thiên Linh từ trong xe ngựa đi ra , hôm nay nàng mặc một thân váy áo màu hồng cánh sen, áo khoác lụa mỏng, vừa thực hiện động tác cong eo thì hai luồng đẫy đà trước ngực đã hơi hiện ra, nàng duỗi tay che lại, trang dung trên mặt tỏ vẻ nhàn nhạt có chút không được tự nhiên, bộ dáng thập phần bất đồng so với bộ dáng đao to búa lớn ngày thường.

Xuống xe ngựa, nàng sửa sang lại các lớp váy, nhìn trước chiếc răng nanh trên cổ tay Khi Hoài Ân, ho nhẹ một tiếng nói: “Như thế nào lại chờ ở bên ngoài, về sau ta tới huynh ra cũng không muộn.”

Trong nháy mắt khi nàng vừa bước ra Khi Hoài Ân đã sớm ngây người. Từ khi nhận thức Du Thiên Linh, nàng luôn mặc nam trang, sau này khi thay đổi thành y phục của nữ nhân cũng là một bộ dáng giang hồ hiệp nữ, không hề giống như hôm nay nửa phần thướt tha. Nàng có vòng eo tinh tế, thân thể quyến rũ, hai luồng đẫy đà trước ngực được miêu tả một cách sinh động, đã là nam nhân đều rất khó kìm nén được.

Khi Hoài Ân căn cứ theo nguyên tắc của quân tử , phi lễ chớ coi, mặt mày cứng nhắc, sắc mặt hơi lúng túng: “Công chúa đến sao ta có thể chậm trễ? Tự nhiên muốn ra đón chào thật sớm.”


Du Thiên Linh biết hắn nói chuyện ngọt, cười nói: “Không phải đã nói huynh gọi Thiên Linh là được, sao nay lại kêu công chúa rồi? Đi thôi.” Dứt lời nàng lên xe ngựa trước, sau đó xoay người vươn tay về phía hắn.

Lúc trước Khi Hoài Ân luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi của một người quân tử, trước kia nhận thức Du Thiên Linh cũng không có tiếp xúc gì, hiện giờ nàng duỗi tay lại đây, hắn do dự một lát, vẫn đặt tay đi lên.
Mười ngón siết chặt, chiếc răng nanh trên cổ tay hai người chạm nhau , buồn bực trống rỗng bị tích góp trong lòng Khi Hoài Ân nhiều ngày nay, dường như rốt cuộc cũng được lấp đầy. Đây vốn là thứ nên thuộc về hắn, chỉ có thể ở trên người hắn mới có thể xem như viên mãn.
Trong xe ngựa, hai người ngồi cạnh nhau, lúc này Du Thiên Linh mới ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, nhíu mày nói: “Trên người của huynh tại sao lại có mùi thuốc ? Lại bị bệnh sao?”

Mới bình phục sau cái nắm tay ngắn ngủi vừa rồi, Khi Hoài Ân nghe vậy có chút nóng nảy, trong lòng nhảy dựng, ra vẻ trấn định nói: “Thân thể ta luôn luôn yếu đuối, mỗi ngày đều uống canh dược, không phải bị bệnh.”

“Ăn canh dược không phải là biện pháp, ngày mai ta cho thái y đến phủ của huynh , giúp huynh điều trị thật tốt.”

Cho thái y tới hầu phủ, chẳng phải liền bại lộ. Khi Hoài Ân vội nói: “Không có gì đáng ngại, dù sao cũng không phải ngày một ngày hai, đều đã quen, chờ qua đại hôn rồi nói sau cũng không muộn.”

Thế nhưng Du Thiên Linh cũng không tin lời này của hắn là không sao cả, nàng chỉ thấy hắn đang ẩn nhẫn, nói: “Phụ mẫu của huynh cũng thật quá phận, từ khi huynh ở trong bụng bệnh đến mức nào mới có thể truyền bệnh sang người huynh? Cũng không giúp huynh trị liệu cẩn thận, để đến bây giờ còn chưa dưỡng tốt.”

Khi Hoài Ân nghe vậy , vào lúc nàng không nhìn thấy thì nhíu mày: Đại ca quả nhiên ở trước mặt công chúa quở trách bọn họ không phải, mượn chuyện này để tranh thủ sự đồng tình từ công chúa. Nhưng huynh ấy cũng không nghĩ lại, nếu không có hầu phủ giúp huynh ấy trị bệnh, sao huynh ấy có thể sống đến bây giờ? Trong lòng huynh ấy chỉ nghĩ đến những điểm bất công, quả thực bất hiếu! Bội bạc đến cực điểm! Mất công hắn còn nghĩ sẽ xóa bỏ toàn bộ mọi xích mích đâu!
“Chuyện này không thể trách phụ mẫu ta, bọn họ cũng đã tận tâm tận lực, là thân mình ta không biết cố gắng, đến giờ vẫn còn chưa dưỡng tốt.”
Du Thiên Linh đã sớm biết tính tình hắn chính là lấy sự khoan hồng đối đãi với mọi người , gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc chuyện mình muốn làm.

Hôm nay nàng mặc váy áo, lại ngồi xe ngựa đi ra ngoài, đều là chủ ý của tam ca cùng tam tẩu. Tam ca nói nàng không hiểu phong tình, cưỡi ngựa sao có thể tạo cảm giác tình thú hơn việc hai người ngồi trong xe ngựa chật hẹp tình chàng ý thiếp. Mà tam tẩu nói nàng không biết ăn mặc, nam nhân đều là động vật thị giác, dù cho ngươi có nhan sắc hơn người, nhưng y phục không đẹp vẫn là quá uổng phí.

Nàng thật sự không thể tưởng tượng được mối quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân còn có học vấn bực này, cũng lười tiêu phí tâm tư, bọn họ nói như thế nào, nàng sẽ làm theo như thế.
Du Thiên Linh ngồi trong chốc lát, cũng không nghĩ tới chuyện tốt gì, quay đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái. Đôi tay hắn đặt trên đầu gối , năm ngón tay khi thì nắm chặt, khi lại mở ra, nắm lấy chiếc gối đầu bằng tơ lụa, dường như rất khẩn trương.

Có điểm đáng yêu. Nàng cười, dịch thân mình sang gần hắn, mặt mày có mấy phần xấu xa: “Sự tình lần trước mới làm được một nửa, bây giờ bổ sung lại, như thế nào?”

Khi Hoài Ân nghe nàng nói như vậy, trong lòng thấp thỏm bất an, là sự tình gì đã làm một nửa? Hắn nên trả lời như thế nào ? Không có thời gian nghĩ nhiều, hắn chỉ có thể dựa vào tác phong lúc trước của Du Thiên Linh, không dám chống đối nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Du Thiên Linh thấy hắn gật đầu thì có chút kinh ngạc, một bàn tay đặt trên đùi hắn, sờ nắn qua lại, hỏi hắn nói: “Huynh xác định?” Lần trước không phải còn bắt lấy tay nàng nói đừng sao?

Bàn tay ấm áp của nàng vuốt ve trên đùi hắn, nhiệt khí truyền qua lớp vải mỏng, Khi Hoài Ân cho dù không hiểu biết về chuyện này, cũng biết sự tình mới làm được một nửa trong miệng nàng là chuyện gì. Hành vi của đại ca thật sự khiến người khinh thường! Còn chưa thành thân cùng công chúa, đã không tiếc dùng loại thủ đoạn này có được công chúa, làm ra những việc trơ trẽn như vậy ! Quả thực hạ lưu!

Trong lòng Khi Hoài Ân căm giận, đẩy tay Du Thiên Linh ra nói: “Vẫn là từ bỏ, ta không muốn làm loại chuyện này.”

Du Thiên Linh nghe vậy hơi nhướng mày, đây không giống như phương thức nói chuyện của Thời Hoài Kim a? Nhưng thật ra lại rất giống thái độ nhất quán của Khi Hoài Ân, không muốn liền nói thẳng, chưa bao giờ biết uyển chuyển.

Nàng thu hồi tay, vòng tay trước ngực nhìn hắn, mặt mày có chút khiêu khích: “Loại chuyện này là loại chuyện gì?”
Khi Hoài Ân quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng khoanh tay trước ngực, sự đẫy đà trước ngực càng rõ ràng, tâm trí hắn hỗn loạn, mắt nhìn sang nơi khác nói: “Hiện giờ chúng ta đi nơi nào a?”

Gặp chuyện không muốn trả lời, liền nói sang chuyện khác, cũng rất giống Khi Hoài Ân a.
Du Thiên Linh nheo mắt, trả lời: “Đi phủ Phò mã, tương lai huynh sẽ sống tại phủ Phò mã, tổng không thể để một mình ta định đoạt, đương nhiên muốn mang huynh qua nhìn xem, có ý tưởng gì muốn thêm vào liền nói cho quản gia đi chuẩn bị.”

Nguyên lai là như thế. May mắn là lần này hắn tới, bằng không về sau phủ Phò mã đều bố trí dựa theo sự yêu thích của đại ca, lúc ấy hắn sẽ không biết nên ứng phó như thế nào.
“Phía trước bệ hạ có ban phủ đệ cho Phò mã , ta còn không biết ở nơi nào.”

Du Thiên Linh nghe xong bắt chéo chân, thân mình dịch về phía sau, dựa trên đệm mềm: “Không xa, cách hầu phủ cũng rất gần.” Nói xong vén mành bên cửa sổ lên, phân phó Trần Nhượng ở bên ngoài, “Bảo xa phu nhanh lên, Phò mã còn đang chờ xem phủ Phò mã đấy.”
Trần Nhượng vừa nghe thế trong lòng nổi lên nghi ngờ, thời điểm mới khởi hành Đại tướng quân từng phân phó qua xe ngựa phải đi thật chậm, bây giờ đột nhiên muốn đi nhanh, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Hắn trả lời: “Vâng!” sau đó nhanh chóng đi lên phía trước phân phó xa phu.
Vì thế, xe ngựa nhanh chóng đến phủ Phò mã.

Khi Hoài Ân xuống xe ngựa, vừa nhìn thấy phủ Phò mã trong lời đồn thì ngay lập tức khiếp sợ nói không ra lời. Tuy rằng hiện giờ treo bảng hiệu của phủ Phò mã, nhưng Khi Hoài Ân biết đây là phủ đệ của Thừa tướng tiền triều, được xưng là trừ bỏ hoàng cung thì đây là phủ đệ lớn nhất kinh thành, cảnh quan bên trong đều được đại sư phong thuỷ giỏi nhất cả nước sắp xếp, được coi là cảnh quan tuyệt thế vô song lúc bấy giờ, thế nhưng ban cho hắn làm phủ phò mã ?

Hắn có chút kích động muốn quay lại nói mấy lời cùng Du Thiên Linh , lúc này mới nhìn thấy Du Thiên Linh đang nói chuyện cùng phó tướng của nàng, dáng người vị phó tướng kia dị thường cao lớn, càng làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn khả ái của nàng. Vị phó tướng kia đưa lỗ tai đến bên cạnh nàng, hai người trông có vẻ cực kỳ thân mật.

Khi Hoài Ân nhíu mày đi qua, vị phó tướng kia đã tuân lệnh rời đi, Du Thiên Linh thấy hắn đi tới, cười hỏi hắn : “Phủ phò mã này thích sao?”
Khi Hoài Ân không đáp, hỏi lại nàng : “Công chúa mới vừa nói chuyện gì cùng vị kia phó tướng kia?”

Du Thiên Linh nghe vậy mày nhăn lại, nàng không thích nhất chính là có người lắm miệng chất vấn chuyện của nàng, nàng làm việc cũng không cần ai can thiệp. Bất quá hiện nay tính tình nàng đang tốt: “Cũng không có việc gì, công việc trong quân bận rộn, ta phân phó phó tướng đi về trước, rốt cuộc vẫn là bồi huynh càng quan trọng hơn.”
Khi Hoài Ân nghe vậy thì thoải mái hơn một chút, lại nghe Du Thiên Linh tiếp tục nói: “Đi thôi, vào xem, chỗ nào muốn chỉnh đốn thay đổi, muốn thêm cái gì, đều nói cho quản gia, tất cả đều dựa theo sở thích của huynh để sắp xếp.”

Khi Hoài Ân nghe vậy lại càng cảm thấy thư thái, ở trong nhà hắn toàn phải nghe lời tổ mẫu cùng phụ thân, hiện giờ có thể làm chủ phủ đệ của chính mình, tất nhiên rất vui mừng, đi vào cùng Du Thiên Linh.

Khi Hoài Ân xuất thân từ hầu phủ, từ nhỏ đã được sủng ái, được mọi người chú ý , đối với việc sửa chữa phủ Phò mã rất có chủ ý của chính mình.
“Nơi này hẳn nên xây thêm một tòa đình hóng gió, lại trồng thêm một ít trúc ở xung quanh, lúc nhàn hạ có thể ở chỗ này đọc sách, tất nhiên là thập phần thích ý.”
Du Thiên Linh đi bên cạnh hắn, nói với quản gia: “Nhớ ghi chép, dựa theo yêu cầu của Phò mã mà sửa chữa.”

Quản gia cầm sách và bút lông, vừa đi vừa ghi chép.
Dọc theo đường đi, Du Thiên Linh đối với hắn là nói gì nghe nấy, cuối cùng Khi Hoài Ân đã tìm về vài phần ưu việt ngày đó, tiếp tục khoa tay múa chân bố trí phủ Phò mã , tất cả mọ chuyện Du Thiên Linh đều nghe hắn.

Khi xem được hơn phân nửa phủ Phò mã, đã gần đến buổi trưa, Khi Hoài Ân có chút đói bụng, đề nghị nói: “ Thức ăn ở Tửu lâu Thiên Phúc thập phần ngon miệng, không bằng chúng ta tới đó dùng cơm trưa đi.”

Du Thiên Linh gật đầu: “Được a.” Sau đó nàng phân phó quản gia, “Đi an bài xe ngựa.”
Quản gia vừa mới đi, bên ngoài Trần Nhượng đã đi tới, bẩm báo Du Thiên Linh : “Đại tướng quân, trong quân có cấp báo, thỉnh Đại tướng quân trở về định đoạt.”
Du Thiên Linh nghe vậy nhíu mày, có chút không vui nói: “Rất quan trọng ?.”
Trần Nhượng gật đầu: “Thập phần quan trọng.”
Du Thiên Linh thở dài, áy náy nói với Khi Hoài Ân: “Ta có việc gấp muốn xử lý, không thể đi cùng huynh đến Thiên Phúc Lâu.” Dứt lời phân phó thuộc hạ nói, “Lát nữa ngươi đưa Phò mã đi Thiên Phúc Lâu dùng cơm trưa, sau đó đưa người về hầu phủ, không thể có nửa phần chậm trễ!”

Khi Hoài Ân vừa nghe nàng phải đi, trong lòng có vài phần mất mát, nhưng cũng không vội vàng. Ít nhất hôm nay hai người trò chuyện với nhau thật vui, về sau có thể từ từ tiến tới.
“Chuyện trong quân quan trọng hơn, sự tình bên này ngày khác nói tiếp cũng được, tương lai còn dài.”

Du Thiên Linh mỉm cười: “ Thật hiểu chuyện, ngày khác ta lại hẹn huynh đi dạo.” Dứt lời nàng nhanh chóng rời đi cùng Trần Nhượng.

Du Thiên Linh đi rồi, thuộc hạ của nàng đưa hắn đi Thiên Phúc Lâu, vì bảo vệ sự an toàn của hắn, còn bao trọn ba gian phòng, hai gian trái phải đều không có người, ngoài cửa thì có binh lính canh gác, chưởng quầy tự mình lại đây phục vụ hắn. Đây đều là đãi ngộ mà khi Khi Hoài Ân lấy thân phận là công tử hầu phủ cũng không chiếm được, trong lòng khó tránh khỏi có chút đắc ý, gọi một bàn lớn toàn đồ ăn, rất nhiều món ăn hắn còn không thèm nếm thử một miếng đã bỏ qua, thực sự khiến người tiếc hận.

Ra khỏi Thiên Phúc lâu, Khi Hoài Ân lên xe ngựa, trong đầu còn miêu tả bộ dáng phủ Phò mã trong tương lai, lại sờ sờ vị trí Du Thiên Linh vừa ngồi . Kỳ thật nàng là một nữ nhân rất xinh đẹp, tuy rằng hành vi cử chỉ có chút thô lỗ, nhưng cũng xem như có lòng đi? Quan trọng nhất chính là, nàng đối với hắn chung quy vẫn là ái mộ, cho dù hình dáng của hắn thế nào, còn không phải nàng vẫn như thế nói gì nghe nấy sao? Làm gì có bộ dáng hung thần ác sát như người ngoài đồn thổi. Về sau, nữ tử có uy danh hiển hách như vậy đã bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay, còn ai dám ở trước mặt hắn nói mấy lời không xuôi tai ?

Khi Hoài Ân càng nghĩ càng cảm thấy thư thái, ai ngờ lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng quát: “Ngươi là ai? Dám cản xe ngựa của phủ công chúa! Các ngươi có biết người bên trong là ai không?”

Khi Hoài Ân đỡ cửa sổ ổn định thân mình, trong lòng sợ hãi: “Sao lại thế này?”
Bên ngoài không có người trả lời hắn, chỉ có tiếng đánh nhau từ binh khí vang ra, Khi Hoài Ân thăm dò nhìn ra ngoài. Không biết từ lúc nào , xe ngựa đã đỗ tại một con hẻm nhỏ, nguyên bản có hơn mười người thị vệ bảo vệ hắn, không biết từ khi nào đã biến thành năm tên, mà hắc y nhân thì có chừng mười tên!

Có một hắc y nhân nhìn thấy hắn, giơ thanh kiếm nhuốm máu chạy về phía hắn, sắc mặt Khi Hoài Ân ngay lập tức trắng bệch, vội vàng nhảy khỏi xe ngựa chạy về phương hướng ngược lại.

Không phải hắn không biết võ, nhưng trong tay không có binh khí, xông lên chẳng phải là lấy trứng chọi đá, vì thế chỉ có thể chạy. Nhưng hắn không chạy được bao xa, phía trước đã có thích khách ngăn lại, lúc này trái phải hắn đều bị bao vây, muốn bò lên tường đào tẩu, nhưng tường quá cao mặc kệ hắn nhảy như thế nào cũng không nhảy lên được.

Đang lúc nguy nan như vậy, một đội nhân mã đột nhiên xuất hiện, là Du Thiên Linh dẫn binh chạy đến.
Khi Hoài Ân nhìn thấy nàng, vui mừng quá đỗi, hô lớn: “Thiên Linh! Ta ở đây!”

Du Thiên Linh nghe thấy tiếng , trong tay cầm trường kiếm nhanh chóng chạy tới, dùng một nhát kiếm giết chết tên thích khách định đánh úp về phía hắn, máu bắn lên mặt Khi Hoài Ân, Khi Hoài Ân hoảng sợ, chân có chút mềm, dù sao cũng là công tử cẩm y ngọc thực, đã bao giờ gặp qua trường hợp gió tanh mưa máu như thế này.

Du Thiên Linh bảo vệ hắn ở sau người: “Đứng sau lưng ta.”
Khi Hoài Ân đứng phía sau nàng, nhìn bóng dáng thẳng thắn trước mặt, hốc mắt ẩn ẩn có chút nóng lên. Lại có một nữ tử như vậy, có thể đứng lên bảo vệ hắn khi hắn gặp nạn. Từ nay về sau hắn nhất định phải đối xử với nàng thật tốt, không thể cô phụ nàng……

Thích khách thấy Du Thiên Linh tới, lần lượt muốn chạy, Du Thiên Linh quát: “Đều bắt lấy cho ta! Một người cũng không thể chạy thoát!”
Thích khách thấy vậy , tất cả đều tập trung về hướng Du Thiên Linh, Khi Hoài Ân hít từng ngụm khí lớn, đi theo phía sau Du Thiên Linh cảnh giác nhìn bốn phía.

Du Thiên Linh ở phía trước ngăn địch, phía sau có thích khách đánh lén, Khi Hoài Ân nhìn thấy hô to một tiếng: “Thiên Linh! Cẩn thận phía sau.” Dứt lời, hắn còn xem như có cốt khí, vội đẩy nàng ra, tự mình chắn lên phía trước, mà không phải tự mình né tránh.

Du Thiên Linh nghe tiếng xoay người lại, thích khách kia đã tới rất gần rồi, đầu kiếm chuẩn bị đâm vào trái tim Khi Hoài Ân, Du Thiên Linh nhanh chóng kéo Khi Hoài Ân lại, kia kiếm liền đâm vào bả vai Khi Hoài Ân.

Đầu kiếm xẹt qua da thịt, đau đớn thấu xương đánh úp lại, Khi Hoài Ân nhìn thấy bả vai trào ra máu tươi, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Du Thiên Linh đỡ lấy thân mình hắn, nâng kiếm chém bay một cánh tay của thích khách, lạnh mặt ra lệnh: “Giết chết toàn bộ, một người cũng không tha!”

Chúng tướng nghe lệnh không hề chậm trễ, đồng loạt xông lên, mỗi lần xuất chiêu là một lần thấy máu.
Một khoảng thời gian sau , Huệ An Hầu phủ mới nhận được tin tức, công chúa bị ám sát, Phò mã vì bảo vệ công chúa mà bị thương, hiện giờ đang trị liệu ở trong cung, thỉnh hầu gia và phu nhân cùng nhị công tử tiến cung vấn an.

Huệ An Hầu vừa nghe thấy chuyện này, sắc mặt liền trắng bệch, người bị thương đâu phải “Phò mã”? Mà là con thứ mà ông sủng ái nhất a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.