Xe chạy về hướng nhà ga. 
Tầm mắt Lâm Sơ Diệp chuyển từ khung cảnh biệt thự xa hoa ngoài cửa sổ sang sườn mặt nghiêm nghị của Ôn Tịch Viễn. 
“Đón ai vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi. 
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô: “Em họ của anh với chồng của em ấy.” 
Lâm Sơ Diệp cười: “Ồ.” 
Ôn Tịch Viễn thấy cô chậm rãi tựa vào lưng ghế, hai tay tùy ý đặt trên đùi bỗng siết chặt. 
“Lâm Sơ Diệp.” Anh gọi tên cô. 
“Vâng?” Lâm Sơ Diệp mỉm cười nhìn anh, mở miệng nói trước: “Anh nói thử xem, em nửa đường đã xuống xe như thế có tốt hay không? Chị của anh vẫn còn ở trong nhà chờ em.” 
Ngữ khí của cô nghe có chút buồn. 
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó mỉm cười: “Không sao đâu, chị ấy hiểu mà.” 
“Chỉ là có thể…..” Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại: “Sẽ hơi kinh ngạc.” 
Lâm Sơ Diệp nghĩ tới bộ dáng trợn mắt há mồm của Hà Minh U lúc nãy, cười cười: “Anh dọa Hà Minh U rồi.” 
Ôn Tịch Viễn: “Không sao cả, đối với thằng nhóc đó chuyện này có tính là gì.” 
Lâm Sơ Diệp cười, ánh mắt chậm rãi chuyển ra ngoài cửa sổ xe. 
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô một cái, đầu cô hơi nghiêng về phía cửa xe. 
Anh chỉ nhìn được sườn mặt của cô, sắc mặt vẫn bình thản như trước, khí chất hòa với ánh hoàng hôn mùa đông lại hòa hợp một cách lạ thường. 
Ôn Tịch Viễn nhẹ nhàng thở hắt ra, lại gọi tên cô một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-khong-ai-biet-anh-thich-em/3092686/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.