Ôn Tịch Viễn đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang ngồi ở ghế chờ cạnh quầy bar, tay đang cầm điện thoại để trước ngực, thần sắc giống như đang do dự. 
“Sao thế?” Ôn Tịch Viễn đi đến chỗ cô. 
Lâm Sơ Diệp hoàn hồn: “À, bọn họ nói sẽ vô bếp hỏi thử, đến giờ vẫn chưa ra.” 
Lại hỏi anh: “Sao anh lại ra đây?” 
Ôn Tịch Viễn: “Lo cho em.” 
Lâm Sơ Diệp cười: “Có gì mà phải lo lắng cơ chứ.” 
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nói tiếp. Con ngươi đen sâu thẳm, rõ ràng một câu cũng chưa nói, nhưng lại ẩn chứa cảm giác áp bách. 
Lâm Sơ Diệp không tự chủ được mà né tránh ánh mắt của anh, đôi mắt chuyển hướng về phía cửa phòng bếp. 
Đúng lúc nhân viên phục vụ từ trong đó đi ra. 
Lâm Sơ Diệp kiếm cớ hỏi chuyện thức ăn, nhằm tránh đi áp lực mà Ôn Tịch Viễn mang lại: “Xin chào, xin hỏi đồ ăn của bàn số 7 khi nào thì được mang lên?” 
Phục vụ đáp: “Sẽ mang lên ngay lập tức ạ.” 
“Được, cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười nói cảm ơn, chuyển hướng sang Ôn Tịch Viễn: “Quay lại thôi?” 
Ôn Tịch Viễn gật đầu, vòng tay qua eo ôm cô, đi về phía bàn ăn. 
Trong trí nhớ của Lâm Sơ Diệp, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc như thế này. 
Bọn họ từng nắm tay, từng hôn thậm chí đã từng tiếp xúc thân thể khi cả hai trần truồng, nhưng động tác ôm thắt lưng này là lần đầu tiên. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-khong-ai-biet-anh-thich-em/3092684/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.