Tang Mẫn hai mắt nhắm nghiềm nằm yên trên giường bệnh. Tiêu Phong đau lòng. Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh cô.
Một tay nâng tay cô lên đặt nụ hôn lên đó.
Hôn rồi hắn dùng 5 ngón tay của mình đan xen vào ngón tay cô. Áp tay cô lên má của mình.
Thư ký và quản gia ở bên cạnh thở dài. Sau đó ra khỏi phòng đóng cửa lại để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Thư ký ngồi xuống ghế hỏi quản gia:
"Khăn dơ rồi có thể giặt sạch, đồ dơ rồi giặt là có thể dùng lại. Còn còn người thì sao nhỉ? Sao có thể dùng chung được?"
Quản gia biết hẳn ám chỉ điều gì. Bà đưa tay lên vung một cái thật mạnh vào đầu hắn.
"Quản gia bà sao vậy?"
Bà vừa định dùng thủ ngữ mắng hắn thì nữ y tá ở bên cạnh tiến lên đánh hắn một cái nữa.
"Có người yêu chưa?"
Thư ký nhíu mày:
"Gì vậy?"
"Có người yêu chưa?"
Hắn nghĩ y tá thích hắn định xin số vội trả lời: "Chưa! Làm quen không?"
Y tá đánh hắn thêm một cái: "Ế là đúng rồi! Ai lại đi so sánh khập khiếng giữa con người và đồ vật? Ở con người chỉ có yêu hoặc không yêu. Nói đúng hơn là khi yêu người ta sẽ tìm mọi cách. Bất kể là lý do nào, hoàn cảnh nào, quá khứ thế nào. Người ta cũng sẽ bỏ qua hết, bất chấp mà yêu hết. Còn không yêu thì dù là chuyện nhỏ nhất cũng sẽ trở thành rào cản. Vì em thế này, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-con-yeu-chu-/3672110/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.