Tang Mẫn mấy ngày rồi không chịu ăn uống. Cô cứ ngồi thẫn thờ nhìn về phía xa xăm nào đó.
Chốc chốc đưa tay vuốt ve bụng mình. Khi thì tức giận la hét đấm vào bụng. Sau đó lại ngồi ngây ngốc. Nước mắt cứ cháy liền tục.
Quản gia ở bên cạnh muốn an ủi nhưng mà lại không biết an ủi như thế nào. Bà chỉ có thể trao cho cô một cái ôm.
Đầu óc Tang Mẫn trống rỗng, nhận được một cái ôm cô cảm thấy ấm áp.
Quản gia xoa lưng cho cô, bà dùng thủ ngữ ra hiệu cho cô:
"Thời gian qua con đã mệt mỏi rồi. Bây giờ nếu con đau lòng, con cứ khóc thật lớn. Nhưng khóc xong rồi con phải ăn. Bởi vì bây giờ con không chỉ có một mình. Con có ta, có đứa bé ở trong bụng và còn có Tiều thiểu..."
Nhắc đến Tiêu Phong, Tang Mẫn khẽ nhíu mày một cái.
Quản gia lại ra hiệu:
"Những ngày con không ăn, Tiêu thiếu ở bên ngoài lo lắng. Đi đi lại lại làm ta chóng cả mặt. So với trước đây, ta nhìn ra được ngài ấy thật lòng. Trong ánh mắt tràn ngập yêu thương không còn oán hận....".
Tang Mẫn dùng hai tay níu lấy hai cánh tay của quản gia:
"Là con có lỗi với mẹ. Con có lỗi với chú Tiêu. Quản gia, con thật sự không biết. Nhưng mà 4 năm đó đều là do Hạ Thần chăm sóc con... Ngoài chuyện anh ấy là con của hung thủ... Thì anh ấy hoàn toàn tốt với con. Bảo con bỏ đứa bé. Con làm không được. Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-con-yeu-chu-/3672109/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.