Chương trước
Chương sau
Mấy nămnay, mùa hè kinh thành càng ngày càng nóng.

Thángnày năm trước còn có thể mặc hai lớp quần áo, nay chỉ mặc một lớp áo lụa thôicũng cảm thấy nóng. Con chim đỏ rực trong lồng không ngừng náo động, khiếnnhững sợi lông vũ mỏng may rơi lả tả. Nó nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng lạiphát ra những tiếng kêu tuy ngắn ngủi lại êm tai.

Đại nhahoàn Ấu Thanh bưng trà tới, thở dài nhìn về phía con chim, buông tách trà rồilấy thức ăn ra cho nó.

Tống TửKính thấy vậy cười nói: “Nó nóng quá thôi, ngươi đem lồng vào nhà đi, thêm chonó chút nước.”

“Vângạ.” Ấu Thanh khẽ nhún gối, xách lồng chim vào phòng.

Quy củtrong phủ không tính là nghiêm ngặt, có điều tính cách Tống Tử Kính rất cẩnthận chặt chẽ, mấy năm nay quyền cao chức trọng, trên gương mặt hiếm thấy nụcười, hạ nhân cũng tự giác cung kính hơn vài phần.

TốngTam nay là quản gia của tướng phủ, bản thân đã lấy vợ sinh con, nhưng gương mặtnon nớt vẫn chưa thay đổi là bao. Hắn nhẹ chân đi tới, thấy Tống Tử Kính khôngphải đang trầm tư mới tiến lên nói: “Thiếu gia, cơm tối xong rồi, dọn ở đâu ạ?”

Hơinóng trên người Tống Tử Kính còn chưa tan, cũng không có khẩu vị, thế nhưng trongđầu đột nhiên bật ra một giọng nói giòn tan mang theo ý cười: “Ăn uống khôngđiều độ cẩn thận thủng dạ dày!” Giọng nói kia mang đến cho ngày hè oi bức mộtchút mát mẻ, tâm tình của hắn tốt hơn, phân phó: “Ở trong đình đi.”

TốngTam bắt đầu sắp xếp.

Tống TửKính đứng lên, chậm rãi đi về phía Đắc Phong đình. Trên hành lang có chút gió,vạt áo hắn khẽ bay lên. Dáng người nhẹ nhàng, khoan khoái, thon dài như mộtcành liễu. Một phiến lá rụng bị thổi tới, còn chưa tới gần người đã bị một thứgì đó ngăn lại, Ấu Thanh đi theo phía sau lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ái mộ.

Món ănrất đơn giản. Tống Tử Kính chưa thành thân, ra ra vào vào chỉ có người thân tíntheo hầu, tướng phủ tuy rộng lớn nhưng không nhiều người hầu. Trước đây hoàngđế từng có ý định làm mối cho hắn bị hắn lạnh nhạt từ chối. Là người quen cũ đãhơn mười năm, hoàng đế chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.

TốngTam gắp thức ăn cho Tống Tử Kính theo thói quen, miệng nói: “Lưu sự phụ nóitiết trời oi bức, nên ăn nhiều đồ ăn hạ hỏa, sáng mắt, nhuận phế. Ngài nếm thửtuyết lê phiến này đi, chính là lê hoàng thượng đã ban cho đấy ạ.”

Tống TửKính một tay chống cằm, một tay cầm chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, không hề độngđũa. Đắc Phong đình rất rộng, một hành lang treo tranh vẽ nối với nhà thủy tạ,gió thổi màn trướng xanh lam, những khóm hoa nở rộ ngập tràn trong viện nhẹnhàng dập dềnh trong gió đêm, hương thơm thoang thoảng, còn chưa tới giờ lênđèn, trong đình hơi tối, cảnh sắc phồn hoa rực rỡ ban ngày nay mang theo chúthoang vắng cô đơn.

Tống TửKính nhìn bát đĩa trên bàn, bên cạnh chỉ có một mình mình đang ngồi. Nha hoàn,hạ nhân đứng rất xa, Tống Tam trầm lặng đứng trong bóng tối.

Một cơngió thoảng qua, hắn nở nụ cười.

Quảthật có chút buồn tẻ. Bản thân hắn cô đơn cũng không nói làm gì, nhưng ngay cảngười ở trong hoàng cung có vợ con vây quanh, ngày đó hẹn mình uống rượu chơicũng nhỏ giọng oán giận một câu như vậy.

Khi tânđế mới đăng cơ, căn cơ quốc gia bị dao động, tuy chưa đến nỗi khắp nơi hoangtàn nhưng chỗ nào cũng để lại cục diện rối rắm to to nhỏ nhỏ, khiến bọn họ phảithu dọn suốt bốn năm, trong bốn năm đó, thời gian ngủ mỗi ngày còn chưa đến bacanh giờ. Đã thế vị hoàng đế bệ hạ không hề có giác ngộ của người làm vua mộtnước kia khăng khăng cho rằng bản thân bị Tống Tử Kính bóc lột sức lao động,tuy rất cần mẫn nhưng trên mặt luôn viết ba chữ “không tình nguyện” to đùng chohắn xem. Giờ nghĩ lại, chính Tống Tử Kính cũng phải bội phục bản lĩnh nhìn màcoi như không thấy của mình.

Thời kỳhỗn loạn vừa qua, thời kỳ ổn định đến quá mức bất ngờ. Tựa như năm mới vừa qua,lũ lụt không còn lan tràn, bệnh dịch không còn bạo phát, lương thực gia tăngsản xuất, nhân khẩu cũng tăng, thiên hạ thái bình, ngay cả thổ phỉ cũng ít đinhiều.

Conngười một khi rảnh rỗi, khi ở một mình sẽ nghe được một số âm thanh. Đó làgiọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, nói lên sự khắc khổ khắc sâu trong lòng.

Tống TửKính nhấp một ngụm rượu, lỗ tai lại nghe đến tiếng cười sang sảng lanh lảnh.Tiếp đó lại là một giọng nói mềm mại, sợ hãi mang theo vẻ lấy lòng rõ ràng:“Tiên sinh, ta đều nghe tiên sinh, tiên sinh cũng không được gạt ta nha.”

Đứa békia, rõ ràng cái gì cũng biết, biết rõ hơn bất cứ ai…

Tống TửKính cảm thấy phiền muộn, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

TốngTam có chút lo lắng, không ăn gì chỉ uống rượu sao được?

Lúc nàyTống Tử Kính tự nhủ: “Ngày giỗ của cha sắp đến rồi…”

Đúngvậy, Tống Tam thoáng hiểu ra vì sao tâm trạng thiếu gia không tốt.

Thờigian qua thật nhanh. Tống Tam lau giọt mồ hôi trên chóp mũi. Năm nay là đại tếnăm năm, thiếu gia phải về nhà tổ ở Thiên Giai cốc trong núi Cửu Lan. Trên núicó lẽ sẽ mát mẻ hơn nhiều.

Núi CửuLan cách kinh thành không xa lắm, cho dù đội xe có đi chậm, chỉ mười ngày sẽtới nơi. Tống Tử Kính không vội, hắn còn hy vọng đường có thể dài hơn một chút.Cơ hội rời kinh thả lỏng cũng không nhiều, chính hoàng đế cũng ghen tị đến đỏmắt.

“Caođường nhà ngươi không phải đều an táng tại Thanh châu sao? Chạy lên núi làmgì?”

Tống TửKính nhàn nhã tự đắc nhấp một ngụm trà, nói: “Trước khi ngài đăng cơ đã hứa,mỗi năm năm sẽ chịu chi phí du ngoạn cho thần một lần.”

Hoàngđế nghiến răng, hung hăng đóng dấu thả người.

Ngượclại là thái tử, tuổi còn nhỏ, ầm ĩ muốn ra ngoài chơi cùng thái phó, bị hoànghậu kéo lại. Hoàng hậu cười nói: “Thái phó về nhà tế tổ, lên đường bình an, sớmngày trở về. Hoàng thượng không thiếu được phụ tá đắc lực…” Sau đó là một đoạnquan tâm tri kỷ rất dài, ngay cả Tống Tử Kính cũng có chút cảm động hiện lêntrên nét mặt, nghĩ thầm hoàng đế muốn nàng làm hoàng hậu cũng là có đạo lý.

Ra khỏikinh thành, có lẽ do tâm tình khoan khoái, cảm thấy thời tiết mát mẻ hơn nhiều.Lần đầu tiên trong đời Tống Tử Kính sai Tống Tam tới ven đường mua đồ ăn vặt.Lại cao hứng đi đường thủy vài ngày.

Hôm nayánh trăng rất đẹp, lơ lửng ngay trên dòng sông, tiếng ca từ bờ bên kia đạp sóngmà đến.

Tống TửKính ngồi trên đầu tàu hóng mát, Ấu Thanh ở bên cạnh gọt hoa quả cho hắn. Côgái có gương mặt thanh tú trắng ngần, khí chất thanh tao lịch sự, vô cùng cóphong phạm tiểu thư khuê các.

Nàngtheo Tống Tử Kính đã năm năm, năm đó nàng bị cậu bán cho Lưu gia làm nha hoàn,Tống Tử Kính cúi đầu đi qua lan can nhìn lướt qua, cảm thấy đôi mắt tròn xoenhư mắt nai kia có chút quen thuộc. Vì vậy trong lúc xúc động đã sai Tống Tamđi mua nàng.

Rửasạch bụi bẩn trên mặt, thay quần áo sạch sẽ, lấy tên gọi Ấu Thanh, giữ lại bênngười. Nghe một tiếng tiên sinh của Ấu Thanh, cảm thấy khoảng không từ sau khiđứa bé kia mất đi không còn trống rỗng đến đáng sợ như trước nữa.

“Tiênsinh ăn táo đi.” Ấu Thanh đưa một miếng táo đã gọt xong cho hắn.

Năm naynàng đã mười tám rồi, ngữ điệu không còn ngây thơ lãng mạn như trước mà mangtheo vài phần bình thản, trưởng thành. Mấy năm rồi theo Tống Tử Kính, nàng đượchọc chữ, được học tính sổ sách. Tống Tử Kính tín nhiệm nàng, giao cho nàng rấtnhiều chuyện trong phủ, nàng cũng sắp được tính là nửa chủ nhân trong phủ. Từtrên xuống dưới đều nghĩ nàng là người trong phòng Tống Tử Kính, chính nàng lạibình thản làm những việc trong phận sự của mình.

Tống TửKính nhận lấy miếng táo, cắn một miếng, thờ ơ ăn.

ẤuThanh lại ngâm một tách trà: “Lần này tiên sinh ra ngoài, tâm trạng có vẻ rấttốt. Ngay cả thuyền cũng dừng ở đây.”

Khóemắt Tống Tử Kính vẫn còn dừng ở những tia sáng đỏ rực rạng rỡ ở phía kia của bờsông, đương nhiên hiểu được ý của Ấu Thanh.

Hắncười cười, nói: “Trước khi vào phủ ngươi đã được cậu mang theo khắp nơi kiếmsống, còn cái gì chưa thấy?”

ẤuThanh cười nói: “Cũng đúng, cậu là đầu bếp, đã từng làm công ở không ít tửulâu.” Nói xong, ngẫm lại, nàng tiếp lời: “Cậu là người tốt, nếu không đã sớmbán nô tỳ vào những nơi đó rồi.”

Bờ kialại có tiếng đàn du dương truyền đến, lả lướt lọt vào tai, xướng lên khúc lytình.

Tống TửKính bỏ xuống miếng táo còn chưa ăn hết, cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm. Rượulà rượu Vũ Hậu Thanh do chính nhà mình ủ, phương thuốc do người từng tới Lyquốc kia cho, nói là rượu lạnh nhuận phế, thanh tâm hạ hỏa, là đồ uống tốttrong mùa hè, chỉ cho một mình hắn, ngay cả hoàng đế cũng không có. Rượu rấtnhẹ, mang theo hương trúc, mùa hè hàng năm trong phủ đều ủ rất nhiều bình đưavào cung, nhìn dáng vẻ không phục của hoàng đế, Tống Tử Kính bất giác cười.

Trướckia, người kia tuy đã đi xa nhưng vẫn có thể mang tới cho bọn họ sự vui vẻ,giống như nàng vẫn còn ở ngay đó.

Tống TửKính cảm thấy sự hoài niệm trong lòng mình sắp nhiều hơn cả năm vừa rồi cộnglại, lẽ nào thực sự là năm tháng không buông tha bất cứ ai?

“Vẫn làtrà ngươi pha thơm.” Hắn buông chén trà, phân phó Ấu Thanh: “Lấy cây sáo của tađến đây.”

Đó chỉlà một cây sáo trúc hết sức bình thường, giá trị chưa được mấy đồng, ngọc như ýxuyên chỉ đỏ treo trên đó còn đáng giá hơn nó gấp trăm lần. Từ sau khi vàotriều làm quan, hắn không còn động đến sáo nữa, kỹ thuật có vài phần cứng nhắc.Có điều trên con sông này làm gì có ai quen ai, thổi chút tiêu khiển mà thôi.

Cóngười từng nói tiếng sáo của hắn là tiếng nhạc êm tai nhất thiên hạ.

Tống TửKính cười, Ấu Thanh nhìn vậy cảm thấy có vài phần thê lương, cay đắng.

Tiênsinh không vui, nàng biết. Nhưng vì ai, nàng lại không rõ lắm.

Điềunàng có thể làm chỉ là ngâm một tách trà tinh khiết, thơm mát nhất, đặt trênbàn mỗi khi tiên sinh mệt mỏi. Nhìn tiên sinh mỉm cười, nàng cảm thấy một sựthỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có, tiên sinh thích nhất trà nàng pha, ởtrong phủ cũng chỉ uống trà nàng pha.

“Nghĩcái gì vậy?” Tống Tử Kính cầm cây sáo gõ nhẹ lên đầu Ấu Thanh.

ẤuThanh đỏ mặt: “Tiên sinh thổi xong rồi?”

“Nhữngngười bên cạnh đều không nghe. Hiện giờ kỹ thuật của ta kém vậy sao?” Tống TửKính nghiêm trang suy nghĩ.

Mặt ẤuThanh càng đỏ: “Không phải, tiếng sáo của tiên sinh…”

“Tiếngsáo hay, cô nương thích, đại thúc còn có gì không hài lòng?”

Độtnhiên một giọng nói bay tới khiến hai người giật nảy mình, nhất là Tống TửKính. Mấy năm nay bận rộn, hắn có chút sao nhãng luyện công, thế nhưng cũngtuyệt đối không có chuyện có người tới gần ngay trước mặt mà hắn không pháthiện ra. Hắn khẽ nhíu mày, mắt phượng lập tức tỏa ra hàn ý, Ấu Thanh ở bên rùngmình một cái.

Giọngnói truyền đến từ lòng sông, trên mặt nước tối tăm lộ ra một cái đầu nhỏ đensì, ướt sũng, lấp lánh ánh đèn dầu. Một đôi mắt to tỏa ra ánh sáng kỳ quáitrong bóng tối.

ẤuThanh bị dọa đến ngây người. Từ nhỏ nàng đã được người già kể truyền thuyết quỷthủy, nói là người chết đuối nửa đêm bò lên thuyền kéo người xuống đòi mạng.Tuy nàng không tin có con quỷ nào lại xuất hiện khéo như vậy, nhưng một thứ gìđó cổ quái ghé vào mạn thuyền, tiếng nói non nớt, lanh lảnh cũng đủ khiến ngườita sởn da gà.

Tống TửKính chỉ ngẩn người trong chốc lát, sau đó hắn nghe thấy tiếng chửi bới từ mộtchiếc thuyền khác phía bên kia sông.

ẤuThanh không nghe thấy, nhưng hắn nghe được rất rõ ràng.

“Mấyngười các ngươi qua bên kia tìm! Các ngươi đi theo ta!”

“Gia,đó là thuyền quan…”

“Kệ mẹnó, bảo ngươi đi thì đi đi!”

Tống TửKính thấp giọng nói: “Ấu Thanh, ngươi vào trong đi.”

ẤuThanh bình tĩnh lại, xoay người trở về khoang tàu, không quên kéo dây thừngcạnh cửa, rất nhanh đã nghe tiếng bước chân chạy về phía đầu tàu. Đó là ám vệđã bị phái đi lúc trước.

Tống TửKính đứng chắp tay sau lưng. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, hắnbiết nó phát ra từ thứ đang bám vào mạn thuyền kia.

Đứa békia lại không hề có ý thức chạy trốn, cất giọng nói thanh thúy tiếp tục nóichuyện phiếm đâu đâu: “Đại thúc thật phong độ, từ kinh thành tới à? Quý tính làgì? Đã đón dâu chưa? Vị tỷ tỷ xinh đẹp vừa rồi là ai? Ai da, kinh thành thật làtốt, hoa hoa cỏ cỏ đều là bảo bối.”

Tống TửKính liếc nó một cái: “Ngươi đang muốn thử làm thủy quỷ à?”

“Hả,không, không có!” Đứa bé kia lập tức kêu to: “Đại thúc hãy thương xót, kéo talên có được không? Nước rất lạnh nha. Thúc không kéo, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia kéocũng được!”

Tống TửKính cảm thấy gân xanh trên trán giật giật. Một ám vệ tiến lại gần.

“Đạinhân, có cần…”

Tống TửKính mím chặt môi, thuộc hạ thức thời lập tức lui xuống.

Đứa békia còn đang kêu: “Đại thúc, ngài làm việc thiện tích đức đi. Mấy đời tổ tôngnhà ta sẽ phù hộ ngài phúc lộc an khang.”

Tống TửKính không nhịn được nữa, phun ra vài chữ: “Đều có từ lâu rồi!”

Đứa bésửng sốt một chút, lại lập tức nói: “Vậy phù hộ ngài phu thê mỹ mãn, sớm sinhquý tử.”

ẤuThanh ở trong khoang thuyền nhịn cười. Tống Tử Kính nói: “Chuyện này không cầnngươi quan tâm!”

Chiếcthuyền lớn đèn đuốc sáng rực từ đầu kia của sông dần dần tới gần, âm thanh ầm ĩtruyền đến rõ ràng.

“Tìmthấy chưa?”

“Tất cảxuống nước tìm cho ta!”

“Gia,trên thuyền quan kia có người.”

Đứa bérốt cuộc cũng có chút nóng lòng: “Ai nha, đại thúc đúng là thấy chết không cứunha. Ta tự chạy trước đây.”

Nóixong, cơ thể “tõm” một tiếng chìm xuống, biến mất bên mạn thuyền, chỉ khơi lênvài cuộn sóng. Trong lúc hành động lại có mùi máu tươi nhàn nhạt bay tới.

Lôngmày Tống Tử Kính nhíu lại càng chặt.

Chiếcthuyền lớn kia tới càng gần, hai bên có thể nhìn thấy đối phương. Đầu thuyềnbên kia có vài hán tử cao lớn, thấy Tống Tử Kính bên này đều là thư sinh và giađinh, bề ngoài cũng bình thường nên không để trong lòng.

Mộtngười cao lớn trong đối phương chắp tay qua loa hành lễ: “Đêm khuya quấy rầyđại nhân, chỉ là tại hạ có gia đinh đả thương người rồi bỏ trốn, đang truy bắt,mong đại nhân thông cảm. Xin hỏi đại nhân có thấy một hài tử mười lăm, mười sáutuổi không?”

Tống TửKính không hề chớp mắt một cái: “Đêm khuya, mặt sông tối tăm, không nhìn thấygì cả.”

Đốiphương còn muốn hỏi, đột nhiên có người hô: “Tìm được rồi, ở bên kia!”

Trênmột con thuyền nhỏ gần bờ có người nhảy xuống nước, rất nhanh đã truyền đếntiếng chửi mắng, trong đó, tiếng kêu lanh lảnh của đứa trẻ kia đặc biệt rõràng.

“Cútngay! Đừng dùng cái tay bẩn chạm vào ta! Chết đi! Chết đi!”

Tống TửKính có thể nhìn thấy thân thể nhỏ bé, yếu ớt của đứa bé kia giãy dụa trongcánh tay mấy nam nhân, y phục rách nát không che dấu được cánh tay gầy gò.

Hán tửtrên thuyền đối diện nghe vậy cười lạnh nói: “Vẫn còn ngang bướng như vậy, sớmbiết vậy đã cho nó ăn thêm vài roi.”

Y hấtcằm nói: “Trói lại mang về.”

Âmthanh bên kia đã nhỏ xuống. Đứa bé vốn bị thương, giãy dụa không bao lâu liềnmất sức, bị người ta túm một cánh tay kéo về thuyền. Toàn thân ướt sũng, vếtthương gặp nước bị ngâm đến trắng bệch. Đứa bé nằm trên đầu thuyền há miệng thởdốc, gầy đến mức chỉ có da bọc xương, như một thanh củi, bị ngọn đèn chiếu vàocàng có vẻ yếu đuối khôn kể.

ẤuThanh đã ra khỏi khoang thuyền khẽ hít sâu một hơi, hiển nhiên động lòng thươnghại.

Trêngương mặt tuấn tú của Tống Tử Kính hoàn toàn bình tĩnh, giống như không hề nhìnthấy đứa bé đáng thương kia.

Đại hánvừa nói chuyện đi tới trước mặt đứa trẻ, đá một cái thật mạnh vào người nó,miệng mắng: “Cho ngươi chạy! Cho ngươi chạy này!”

Đứa békia phun ra một ngụm máu: “Ta cứ chạy, ta cứ chạy đấy! Sau này lão tử đắc thếđể rồi xem ta giết cả nhà đám chó má các ngươi thế nào!”

Gã kianổi giận, nói: “Hôm nay lão tử cho ngươi đi gặp Diêm Vương, xem ngươi còn giếtđược cả nhà ai!”

Nóiđoạn liền vung trường tiên trong tay, hung hăng quất xuống.

Đứa béphát ra những tiếng kêu đau đớn, bị roi quất đến mức lăn lộn trên sàn tàu,nhưng vẫn không mở miệng cầu xin tha thứ dù chỉ một lần. Trên cơ thể gầy gò củanó rất nhanh đã tràn đầy vết thương mới, chồng lên những vết thương cũ, toànthân không chỗ nào lành lặn.

Gã kiavừa quất roi vừa buồn bực nghĩ: quan viên trên thuyền đối diện cũng thật kỳquái, rõ ràng là một thư sinh yếu đuối, thế nhưng nhìn thấy cảnh máu me như vậylại không chớp mắt, không nhăn mặt, cũng không ngăn cản, giống như không cóchuyện gì xảy ra vậy.

Đứa bédần bị đánh đến mất sức, Tống Tử Kính cũng hết hứng để xem, xoay người định trởvề khoang thuyền. Cũng chính trong chớp mắt này, khóe mắt hắn liếc đến một dấuấn quen thuộc lộ ra trên chân đứa bé.

Hắn lậptức dừng chân, xoay người nhìn lại.

Cẳngchân gầy gò, quần áo rách rưới, trên làn da trắng bóc có ba dấu ấn giống như babông hoa lộ ra, sau đó rất nhanh đã bị y phục che kín.

Tống TửKính cảm thấy đôi mắt giống như bị một thứ gì đó đâm vào, hắn vung tay lên.

Thuộchạ quan sát sắc mặt hắn, lập tức ra tay, một kiện ám khí bay vụt ra, bắn trúngcái roi kia. Hán tử không đề phòng, roi trong tay rơi ra xa.

Hai bêntức khắc giương cung bạt kiếm.

Tống TửKính nhẹ chỉnh lại áo khoác, chậm rãi đi tới đầu thuyền. Xưa nay hắn không hiệncảm xúc qua nét mặt, gương mặt nghiêm nghị khiến tất cả mọi người cảm thấynhiệt độ giảm xuống nhanh chóng.

Tống TửKính nói chuyện luôn ngắn gọn, rõ ràng: “Người, chúng ta muốn, bao nhiêu bạc?”

Đốiphương ngẩn người.

Y khôngphái kẻ ngu ngốc. Quan viên kia nhìn khí chất sẽ không phải là người bìnhthường, thuộc hạ lại cao thủ như vậy. Gã nhìn Tống Tử Kính, lại nhìn đứa béđang thở dốc, ho khan dưới chân.

“Đại…Đại nhân, nó là con một nữ đầu bếp trong nhà, xưa nay không dễ quản giáo, suốtngày ăn cắp, đánh nhau, gây sự. Hôm nay bởi vì trộm đồ, lại đánh vỡ đèn lưu lyngọc bảo của phu nhân rồi chạy trốn mới bị…”

Tống TửKính nghiêng đầu, thuộc hạ đưa ra ngân phiếu đã chuẩn bị trước. Hai thuyền tớigần, đưa qua, đối phương nhận lấy, sắc mặt biến đối, vừa nói nhỏ vừa nhiều lầnquan sát Tống Tử Kính.

Tống TửKính đã lâu chưa tự mình xử lý những việc vặt vãnh thế này, rất nhanh đã mấtkiên nhẫn. Hắn ném cho Ấu Thanh một ánh mắt, sau đó xoay người đi thẳng vềkhoang thuyền.

ẤuThanh cũng không nhìn sắc mặt đối phương, chỉ bảo hạ nhân ôm đứa bé về, lại dặntắm rửa bôi thuốc.

Tống TửKính chỉ ở trong khoang thuyền lắng nghe trong chốc lát. Hắn tin Ấu Thanh sẽchăm sóc tốt cho đứa bé kia, vì vậy về phòng nghỉ ngơi.

Tuy làđược nghỉ đi du ngoạn, trời vừa sáng Tống Tử Kính đã tỉnh dậy.

Thuyềnnhẹ nhàng chuyển động, xuôi theo dòng nước. Hắn có thể cảm nhận được từng đợtlay động rất nhẹ.

Hắnthoáng thở ra.

Vì saolại mơ thấy giấc mơ đó, đã bao năm rồi không còn mơ thấy nữa.

Cảnhtrong mơ là lúc vẫn còn chiến loạn, tuổi trẻ nhiệt huyết, không chút sợ hãi,cậy tài khinh người, ngay cả vương gia cũng nhường nhịn hắn ba phần.

Cô gáikia luôn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi, gặp ai cũng rất thân thiết, trên ngườitỏa ra mùi thảo dược nhàn nhạt, hàm răng trắng bóc, làn váy dính bụi thảo dược.

Nhữnglúc mệt mỏi, hắn luôn tìm lý do đi gặp nàng, biết rằng không thể làm được gì,thế nhưng vẫn cứ lẳng lặng ngồi bên nàng trong chốc lát như vậy, nghe nàng nóiliên miên, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng, cảm thấy những mệt mỏichồng chất bỗng chốc tan thành mây khói.

Cóđiều, không thể ngồi quá lâu, bởi vì biết rằng nàng không phải của mình.

Khôngphải chưa từng dao động, không phải chưa từng đấu tranh. Chỉ là, sau nhiều lầnbình tĩnh suy nghĩ lại, cuối cũng vẫn buông tay. Giống như năm đó hắn buông tayvới cô gái từng cách rèm đối thơ cùng hắn, giống như sau đó hắn lại buông tayvới cô gái đã mỉm cười, rơi nước mắt chấp nhận cái chết kia.

Cô békia, mỗi lần thấy hắn đều tìm một lý do nho nhỏ để tới gần, không phải thêuthùa may vá thì là xao dược pha trà, ngồi rất xa, ánh mắt lại luôn nhìn về phíanày, luôn lưu luyến dừng lại trên người hắn.

Nhútnhát, tự ti, ngưỡng mộ, tuyệt vọng, ánh mắt đó bày tỏ tất cả.

Năm đó,sao hắn có thể hoài nghi tất cả đều là giả tạo?

ẤuThanh chờ ngoài phòng, nghe tiếng động, mang theo tiểu nha hoàn bưng đồ dùng tớihầu hạ, cắt đứt sự trầm tư của Tống Tử Kính.

Cơmsáng giống như mọi ngày, sữa đậu, bánh bột mì, bánh bao, Tống Tử Kính vẫn giữlại thói quen ăn uống như khi còn cùng phụ thân lang thang từ Bắc đến Nam.

ẤuThanh thấy hắn ăn gần xong mới mở miệng nói: “Tiên sinh, đứa bé ngài cứu về đêmqua, ngài có muốn đến xem không?”

Tống TửKính lau miệng, giống như lúc này mới nhớ tới có một người như thế.

ẤuThanh vừa dẫn đường vừa nói: “Chỉ bị thương ngoài da, đã bôi thuốc, tĩnh dưỡnghơn mười ngày sẽ không có chuyện gì. Có điều…”

Tống TửKính đã bước vào gian phòng kia.

Đứa békia đã tỉnh, đang cầm một cái đùi gà vui vẻ gặm, tóc đen xõa trên vai, đôi mắtto tròn trong vắt tràn ngập sức sống. Vết thương trên người đứa bé đều đã đượcquấn băng trắng, toàn thân giống như một cái bánh chưng, nhưng không hề gây trởngại đến động tác ăn uống.

Đứa bénhìn thấy Tống Tử Kính, nhếch miệng cười: “Đại thúc, cảm ơn thúc cứu ta, ta đãbiết thúc là người tốt mà!”

Tống TửKính thấy vết thương trên người nó đã được băng bó, bỏ ý định nhìn dấu ấn trênchân, chỉ lạnh nhạt gật đầu.

Đứa békia không ngại, chỉ lải nhải: “Đồ ăn trên thuyền thật là ngon, cả đời mẹ tacũng không làm được. Quan lại kinh thành đúng là không giống bình thường…”

“Làmthế nào ngươi biết ta là quan lại kinh thành?” Tống Tử Kính bỗng nhiên hỏi.

Đứa bégặm thịt gà, nhồm nhoàm nói: “Đèn lồng.”

Lúc nàyTống Tử Kính mới nhớ ra, dù trên đèn lồng không có chữ nhưng là đồ đặc chế choquan lại kinh thành. Ánh mắt của đứa bé này cũng không tệ.

Đứa bégặm sạch đùi gà, lại mút đầu khớp xương một cái mới lưu luyến bỏ xuống, vẻ mặtcòn thèm thuồng.

Tống TửKính cười cười nói: “Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?”

Đứa béđáp: “Ta là A Tang, năm nay mười lăm tuổi.”

“ATang? Tên giống như tên của nữ hài tử.”

ẤuThanh sửng sốt, đứa bé đã chủ động đáp: “Đại thúc, ta vốn là một nữ hài tử!”

Tống TửKính vô cùng ngạc nhiên mở to mắt.

Nữ hài?Tóc đen rối bù, lông mày đen đậm, thân thể gầy gò, điệu bộ tùy tiện. Nữ hài?

A Tanglại cười ha hả, vươn tay vẫy vẫy trước mặt Tống Tử Kính: “Đại thúc, hoàn hồnđi! Đại thúc? Đại thúc?”

ẤuThanh vội vàng kéo tay cô bé: “Đừng vô lễ, sau này phải gọi là tiên sinh.”

“Khôngcó sau này.” Tống Tử Kính day day trán: “Sau khi cập bờ cho con bé một ít bạc,thả xuống thuyền.”

“Khôngphải chứ!” A Tang thảm thiết kêu to: “Đại thúc, tiễn Phật tiễn về Tây Thiên đi,bỏ rơi giữa đường là thế nào? Thúc cho ta ở lại đi. Ta rất nghe lời, cũng khôngăn nhiều lắm, chuyện gì cũng làm được! Thúc là đại quan mà, tùy tiện bỏ ta ởtrong phủ, cho ta một miếng cơm là được! Xin ngài đấy, đại thúc, ta không muốntrở về!”

Biểuhiện của cô bé rất sinh động, đôi mắt to lập tức ngập nước, bất cứ lúc nào cũngcó thể tức nước vỡ bờ.

Tống TửKính nhìn chằm chằm về phía bàn tay đang kéo mình. Ngón tay nhỏ nhắn gầy yếu,đầy vết thương, phủ một lớp chai sần. Hắn bỗng nhớ tới một người cũng có bàntay như thế, ngón tay luôn có vài chết chai sạn…

“Đượcrồi.” Tống Tử Kính đồng ý rất kiên quyết, khiến Ấu Thanh thoáng giật mình.

“ẤuThanh, sắp xếp cho cô bé làm chút việc vặt.” Tống Tử Kính thờ ơ nhìn A Tang,đứa bé kia bị ngữ khí đông lạnh của hắn dọa đến mức rụt tay về: “Cho cô bé kýtên vào danh sách.”

ẤuThanh lập tức đẩy A Tang một cái: “Nhanh cảm ơn tiên sinh.”

A Tanglộ ra nụ cười ngây ngô chất phác: “Tiên sinh, ngài đúng là người tốt.”

Một câunói vô cùng bình thường lại khiến Tống Tử Kính dường như nghe thấy tiếng sấmrền trong đầu, tất cả chuyện trước kia đều trở mình lướt qua một lần.

A Tanglại hỏi: “Vậy ở nhà thúc làm việc một tháng được bao nhiêu tiền? Nhìn mọi ngườicó vẻ là đại gia đúng không? Ít nhất cũng phải được năm lượng bạc, đúng khôngđại thúc?”

Tống TửKính lạnh lùng, không nói một lời xoay người rời đi.

Ngheđược phía sau vang lên tiếng kêu sợ hãi của A Tang: “Tiên sinh mót quá hay saovậy?”

Thuyềntới Thanh Châu liền dừng lại. Đương nhiên Tống Tử Kính không thể nào không đitế bái cao đường.

Từtrong từ đường đi ra, đón nhận ánh mặt trời rạng ngời, sắc mặt Tống Tử Kính vẫnkhó coi như trước, hàng năm cũng chỉ có lúc này hắn với để tâm trạng lộ rangoài mặt.

Mẫuthân rời khỏi thế gian đã hai mươi lăm năm. Thật ra trước khi mất, phụ thân đãthường xuyên ở lại nhà cậu, chỉ có mình hắn lẻ loi lang bạt khắp nơi.

Haimươi lăm năm trước, thảm họa diệt môn đó, nhắm mắt lại giống như còn ở ngaytrước mắt. Ánh lửa tận trời, tiếng khóc thảm thiết. Mẫu thân không chút do dựrút kiếm xông ra ngoài. Con gái lớn của Tĩnh Xương công từ nhỏ đã ở trên lưngngựa khua đao kiếm, có tình lại vừa ý vẻ nho nhã của phụ thân. Đại họa diệt môncủa Tống gia phủ xuống, phụ thân yếu đuối ôm hắn, bị mẫu thân đẩy mạnh vào mộtcăn phòng tối, đóng cửa lại, mặc cho hai cha con khóc hô, đập cửa. Phụ thân mộtđêm bạc đầu.

Ôm trocốt của mẫu thân, phụ thân dẫn hắn phiêu bạt. Từ núi Cửu Lan đến nhà ngoạicông, bình thường chỉ mất một tháng đi đường, còn bọn họ mất mười hai năm.

Bởi vìphụ thân sợ liên lụy tới nhà vợ, không chịu tới tìm chốn nương tựa.

Sau đó,khi cậu tìm được bọn họ, phụ thân đã bệnh đến mức không rời được giường. Mộtnam tử hán kiên cường như cậu cũng phải quỳ xuống, hô một tiếng “Khiêm Chi ca”rồi ôm lấy phụ thân rơi lệ.

“Tiênsinh.” Ấu Thanh săn sóc bung dù che nắng cho hắn: “Tiên sinh nên về phòng nghỉngơi một lát đi.”

Tống TửKính nhẹ đẩy ô ra: “Đi dạo một chút đi, đã lâu chưa trở về rồi.”

“Đạithúc muốn tới chỗ nào chơi?” A Tang không biết đã tới gần từ lúc nào. Vừa rồicô bé chờ ở ngoài từ đường cùng hạ nhân, phơi nắng đến mức ra đầy mồ hơi, vếtthương trên người vừa đóng vảy, ngứa không chịu nổi, đang muốn tìm chuyện gì đóđể phân tán sự chú ý.

Vếtthương trên người A Tang còn chưa lành hẳn, thế nhưng khí sắc lại rất tốt, đạikhái vì mỗi ngày được ăn thịt, cá. Hạ nhân đều cười nói tiểu nha đầu kia ăn cònnhiều hơn cả chủ tử. Miệng cô bé ngọt, tính tình lanh lợi, rất nhanh đã đượcmọi người xung quanh yêu quý, mỗi ngày hết ăn ngủ rồi lại chơi, so với Tống TửKính thỉnh thoảng phải xem tình báo còn nhàn nhã hơn nhiều.

Tống TửKính cười nhìn cô bé. Cuối cùng tóc cũng vấn lên, mặc trang phục nha hoàn,nhưng vẫn giống một thằng nhóc, không biết đã cập kê hay chưa. Rốt cuộc thì khimang thai, mẹ cô bé sai ở chỗ nào, vì sao từ một thằng nhóc lại biến thành mộtcô nhóc thế này?

Chính ATang lại không nghĩ nhiều như vậy, bắt đầu mặt dày quấn lấy: “Đại thúc, dẫn tađi cùng được không? Từ nhỏ ta đã ở trong phòng bếp giúp mẹ, chưa từng tới chỗnào vui. Hôm nay làm nha hoàn của đại quan, cũng phải nhìn nhiều cho quen mắtchứ, đúng không? Dẫn ta đi với!”

Tống TửKính hừ nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến, cất bước đi trước. A Tang da mặtdày, lập tức vui vẻ đi theo.

Thanhchâu là một thành nhỏ sơn thủy tú lệ, cũng là nơi cao đường của Tống Tử Kínhgặp nhau lần đầu tiên. Tống Tử Kính vô cùng quen thuộc với nơi này, vốn địnhtới tửu lâu quen yên lặng ngồi một lúc. Thế nhưng sau đó hắn lập tức phát hiệnnguyện vọng này xa xỉ đến mức nào.

A Tanglớn tiếng hô: “Đại thúc! Ấu Thanh tỷ! Ở đây có hình nhân bằng đường!”

Tống TửKính đứng trong đám người không nhúc nhích. Hắn là trọng thần triều đình, làthừa tướng dưới một người trên trăm triệu người, sao hắn có thể đi xem hìnhnhân bằng đường.

A Tanglại hô: “Đại thúc, đại thúc! Ở đây có hình nhân bằng đường rất giống thúc này!”

ẤuThanh nhìn hết người này đến người kia, nín cười. Tống Tử Kính sa sầm mặt làmbộ như không nghe thấy, đi về phía ngược lại.

A Tangtự mình chơi vui vẻ, thích thú đuổi theo, lại hô một tiếng lớn hơn: “Vằn thắn!Gà quay! Cối xay gió! Cối xay gió bảy màu! A, khỉ làm xiếc! Là con khỉ! Ai nha,đại thúc xem này, bông hoa này thật đẹp, mua một bông cho Ấu Thanh tỷ tỷ đi!”

Mí mắtTống Tử Kính giật giật, Ấu Thanh vô tội nhìn hắn chờ nhận lệnh, hắn tức giậnném cho nha đầu kia một túi tiền: “Tự mình đi mua.”

ẤuThanh được lợi, cười tạ ơn.

Tống TửKính không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi. Chợ náo nhiệt, dòng người cuồn cuộn,vai chen vai, đám người vội vã qua lại đụng nhẹ vào hắn. Tống Tử Kính không tỏvẻ gì, nhưng ánh mắt vốn thờ ơ lại bắt đầu nghiêm túc hơn.

Bốn,hay là sáu?

Đámngười rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, hắn vẫn cúi đầu, cảm quan lại tảnra xa.

Sát khítừ bốn phía truyền đến. Đồ tể bán thịt, cô nương bán hoa, người đi dạo…

“Tiênsinh, chờ một chút.” Ấu Thanh cật lực lôi kéo A Tang đuổi theo. Tống Tử Kínhquay đầu lại.

Đúnglúc này, đối phương ra tay. Có vài bóng người bay lên không trung, trường kiếm,dây xích, ám khí, phi tiêu trút xuống như mưa, loang loáng sáng trắng, sát khíào ào.

Bướcchân Tống Tử Kính linh hoạt, một tay bắt lấy đống lạc trong cái rổ bên cạnh némthẳng lên trời, thứ đồ ăn nho nhỏ như biến thành những hạt lạc sắt, keng kengđánh văng đống ám khí.

Đámngười chạy tán loạn. Tống Tử Kính rút nhuyễn kiếm bên hông ra, tiếp được trườngkiếm đâm tới từ trước mặt. Ám vệ xuấthiện, lao ra gia nhập cuộc chiến. Ấu Thanh không biết võ, nhưng hiểu tùy cơ ứngbiến, kéo A Tang xoay người chạy vào trong dòng người.

A Tangngậm miệng, mở to hai mắt, kiễng chân quay đầu nhìn lại.

Cô bévừa vặn nhìn thấy động tác của Tống Tử Kính lưu loát như nước chảy mây trôi,linh hoạt thoăn thoắt phi thân, trường kiếm bay lượn chỉ để lại một vệt sáng.Gương mặt tuấn tú của hắn tối sầm, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự cao ngạo tựphụ lạnh thấu xương, toàn thân giống như một con hạc đang nhảy múa.

Thíchkhách rất nhanh đã bị đẩy lùi, một gã bị thương chưa kịp bỏ chạy cắn vỡ túi độctrong miệng, lại có một tên thích khách cùng đường ôm vết thương chạy trốn vàođám đông.

Kinhhoảng tách đám người ra, Ấu Thanh không đủ sức lực để kéo A Tang, tay hai ngườituột ra, hai cô gái bị đám đông đẩy vềhai hướng khác nhau.

Mộtchiếc túi nhỏ rơi ra từ trong lòng A Tang, cô bé vội vàng nhặt lên, nhất thờikhông để ý bị người ta đụng ngã. Bụi rơi vào mắt cô bé, lập tức có người giẫmlên người. Cô bé hoảng hốt giãy dụa muốn đứng lên, nhưng đám người hỗn loạnhoàn toàn không cho cô bé một chút cơ hội.

Bụng bịgiẫm một cái, đau muốn chết.

A Tangkhông nhịn được kêu to: “Đại thúc! Đại thúc cứu ta! Đại thúc… “

Thíchkhách đang chạy trốn, đúng lúc này từ trên trời rơi xuống, bọn họ ẩn nấp đãlâu, biết rằng nha đầu này là người bên cạnh Tống Tử Kính, không chút nghĩngợi, túm lên, gác trường kiếm trên cổ.

A Tangsợ đến mức sắc mặt tái nhợt, không dám cử động. Nàng thật sự không muốn chết.

Đámđông tản ra, lại tạo thành một vòng tròn lớn, vì bọn họ thấy mình không gặpnguy hiểm, quay lại xem náo nhiệt.

Sắc mặtTống Tử Kính âm trầm, tay áo vén lên, trường kiếm trong tay, bước đi trầm ổn,từng bước đi về phía bọn chúng.

Thíchkhách lùi dần từng bước: “Đừng tới đây, nếu không ta giết nha đầu này.”

A Tanglập tức rất phối hợp kêu lên: “Đại thúc cứu ta! Ta còn chưa muốn chết!”

Tống TửKính không nói một lời, ám vệ ở xung quanh cũng không chút nhúc nhích. Ngườibên ngoài chỉ trỏ, vì một tiểu nha đầu mà tha cho thích khách là không có lợi.

Vẻ mặtA Tang đầy cầu xin. Chủ tử nhà nàng vẫn âm trầm, không tức giận không vội vã,giống như thực sự nghĩ rằng vì một tiểu nha đầu này mà để thích khách chạy thoátlà không có lời.

“Bảobọn chúng tản ra. Ta tới ngoài thành sẽ thả nó.” Thích khách kêu to, thật ra đãlà thế suy sức yếu.

Toànthân Tống Tử Kính tỏa ra khí lạnh.

Hắn khóchịu, vô cùng khó chịu. Đã rất nhiều, rất nhiều năm không ai dám uy hiếp hắn.Cho dù là đương kim thiên tử, khi nói với hắn vẫn có phần nào đó thương lượng.Mà tính cách kiêu ngạo của hắn ngày một ngày dưỡng thành, không chịu nổi mộtchút mạo phạm. Tới hôm nay, đã không ai có thể nâng kiếm đặt lên cổ người khácchỉ huy hắn đi trái hay đi phải.

A Tangnghẹn lời. Nàng nhìn hắn, khí thế kia thật xa lạ, giống như tất cả mũi nhọn bịche giấu được giải phóng, ánh sáng tỏa ra gần như chọc mù mắt nàng.

Thíchkhách thấy Tống Tử Kính một lúc lâu không có động tĩnh, nóng ruột, thanh kiếmlại tiến gần tới cần cổ trắng ngần của A Tang: “Mau thả ta đi! Nếu không…”

Khôngai nhìn thấy Tống Tử Kính ra chiêu thế nào, trong ánh mắt của dân chúng chỉthấy một bóng người màu xanh xẹt qua, sau đó thích khách cầm kiếm đã bị đánhbay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ôm ngực phun máu.

A Tanghoàn toàn ngẩn người đứng tại chỗ, trên cổ hơi đau, vết thương rất nhỏ, chảy ramột chút máu. Tống Tử Kính đứng trước mặt nàng, ánh sáng chói mắt kia đã đượcthu về, bảo kiếm vào vỏ.

“Đạithúc…” A Tang run run.

Tống TửKính đã khôi phục vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Chuyện tiếp theo có thuộc hạ xử lý, cóđiều không đi dạo phố được nữa.

“Đạithúc…” A Tãng bỗng nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Ngài đúng là ngườitốt.”

Khóemiệng Tống Tử Kính cong lên thành nụ cười tự giễu. Người tốt? Hắn sao?

“Hômnay lập tức lên đường.”

Bỏ lạimột câu như thế, Tống Tử Kính xoay người rời đi.

“Đạithúc!” A Tang lại đuổi theo: “Đại thúc, chờ một lát! Ta có cái này cho thúc!”

Tống TửKính xoay người, có chút mất kiên nhẫn.

A Tangcười, dâng lên thứ gì đó trong tay giống như hiến vật báu. Đó là một hình nhânhết sức bình thường.

Tống TửKính nhướng mày.

A Tanglàm điệu làm bộ nói: “Thúc xem đi! Hình nhân này thật giống thúc nha! Nhìn đi!Nhìn đi! Luôn nhướng mày mím môi! Ha ha! Giống như ai nợ thúc năm trăm lượngbạc không trả vậy.”

ẤuThanh hoảng hồn kéo A Tang.

Tống TửKính nhìn hình nhân thô ráp trong bàn tay nhem nhuốm của đứa bé kia, không hềcảm thấy có chỗ nào giống mình. Có điều khi xoay người tiếp tục đi, hắn bấtgiác sờ sờ mặt mình.

Tống TửKính quyết định tiếp tục đi về phía Nam.

Đươngnhiên, mọi người, ngoại trừ chính hắn, trên mặt đều viết hai chữ “phản đối”.Nhưng hắn mặc kệ, theo lời người kia từng nói, hắn mới là người có quyền quyếtđịnh.

Xe ngựachầm chậm tiến về phía trước, bọn thị vệ căng thẳng để ý rừng già hai bên, ẤuThanh ở trong xe quạt cho Tống Tử Kính, còn A Tang ngồi ở đầu xe, một chân lắclắc, cao giọng hát.

“Chàngơi chàng à, ánh trăng mười lăm đẹp quá, lòng muội muội rạo rực, hẹn chàng trênsườn núi…”

ẤuThanh đỏ mặt, len lén nhìn Tống Tử Kính. Tống thừa tướng da mặt dày, không cóbiểu hiện gì, nhắm hai mắt, như lão tăng ngồi thiền.

Gió xàoxạc thổi qua núi rừng, tầm nhìn hạn chế, đám thị vệ vì vụ ám sát mấy ngày trướcmà nay càng thêm chuyên tâm, cố tình lại bị tiếng hát của nha đầu kia làm chokhông nghe được động tĩnh gì.

“Ta nóinày, nha đầu, ngươi yên tĩnh một lát được không? Có biết khát không? Có biếtmệt không hả?”

A Tangnhếch môi cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.

“Đạica, huynh không thích thì ta đổi bài khác nhé. Trong núi xanh, nơi nước biếc,liễu xanh lả lướt chia tay chàng, năm năm dài đưa tiễn, tháng tháng khóc bìnhminh, tình này ai hiểu thấu...”

Đây vốnlà một bài hát dân gian triền miên, điềm đạm, nay lại bị cái họng lớn của nànglàm cho làn điệu biến tấu, giống như ma âm đập vào tai. Thị vệ đại ca không nóigì nhìn trời xanh. Tống Tử Kính mở mắt, không nói một lời lại nhắm mắt.

Cuốicùng A Tang cũng hát mệt, bò vào trong xe, tiếp nhận cái quạt trong tay ẤuThanh tiếp tục quạt cho Tống lão gia.

Vừaquạt vừa nói: “Đại thúc, thúc thiên tân vạn khổ, nguy hiểm tính mạng như vậycũng muốn hồi hương là vì cái gì? Nói là tế tổ, nhưng không phải đã tế xong rồisao?”

Tống TửKính hơi mở mắt.

“Tòmò?”

Giọngnói của hắn rất lạnh, giống như một miếng băng mỏng bén nhọn, có điều A Tangcũng không bị ảnh hưởng, nàng hứng trí nói: “Nói với ta đi, đại thúc. Trênđường thật buồn chán.”

Tống TửKính ngồi thẳng lên một chút, nhận lấp chén trà từ tay Ấu Thanh nhấp một ngụm.

Tuynguy cơ bốn phía nhưng nghe tiếng gió thổi xào xạc, nhìn đứa bé dường như ngâythơ rạng rỡ trước mặt, tâm trạng của hắn cũng lơi lỏng một chút.

Giờngẫm lại, thân thể và tâm tình của hắn tựa hồ chưa từng thả lỏng, chưa từng.

Tốnggia, vọng tộc Đông Nguyên, vốn theo kinh thương, tằng tổ phụ của Tống Tử Kínhgiao thiệp rộng với giang hồ, dời cả nhà tới Thiên Giai cốc trên núi Cửu Lan.Thiên Giai cốc cũng không phải một sơn cốc độc lập với bên ngoài, đó là một nơibằng phẳng, đất đai màu mỡ, trong cốc có thị trấn Thiên Giai, nhân khẩu hơn mộtnghìn, có thể coi là một nơi náo nhiệt. Còn Tống gia, là một nhà giàu có tiếngở đó.

Tống TửKính là con trai độc nhất, phía trên vốn có một tỷ tỷ, chỉ là ba tuổi đã bệnhmà chết. Phụ thân Tống Khiêm Chi là tiểu nhi tử của tổ phụ, thể chất từ nhỏ đãốm yếu, những huynh đệ khác đều tập võ, chỉ có ông theo văn, còn gây dựng đượcchút danh tiếng, được người đời gọi là Ngọc Bút tiên sinh.

NămTống Khiêm Chi mười tám tuổi, ông cùng phụ thân tới chúc thọ Tĩnh Xương công,dùng một bài thơ làm chấn động toàn trường, tuấn tú phong nhã khiến biết baongười mong nhớ, đương nhiên cũng bao gồm con gái lớn của Tĩnh Xương công, năm đóvừa tròn mười bảy tuổi, Hạ Như Yên.

Một nămsau, Hạ Như Yên gả tới Tống gia, lại qua năm năm, Tống Tử Kính mới chào đời.

Tống TửKính giống cha, từ nhỏ đã nhã nhặn thanh tú, tính tình hiền hòa, bởi vì mẹ nêntập võ mới không xuống dốc, nhưng rõ ràng là thiên vị chính văn. Tống gia sớmsuy tàn nhưng cũng không làm chậm trễ việc học của Tống Tử Kính, trên đườngchạy trốn phụ thân sẽ lấy cành cây tảng đá viết chữ trên mặt đất dạy hắn biếtchữ. Phụ thân chỉ là một thư sinh, cuộc sống gian khổ khiến sức khỏe của ôngngày một kém, nhưng những năm lưu vong, dù khó khăn thế nào cũng không tiếtkiệm tiền mua giấy mực.

Từ khinăm tuổi, Tống Tử Kính đã có thể ngâm thơ làm từ, tài hoa danh tiếng lên nhưdiều gặp gió. Niên thiếu nghèo khó, từ ngữ trau chuốt giản dị, tình ý chânthành, ngược lại càng giành được sự ưu ái của những văn nhân mặc khách.

Từ khira đời Tống Tử Kính đã có một biệt hiệu: Minh Ngọc công tử. Minh Ngọc, bởi trênngười hắn có một khối ngọc. Tống Tử Kính nghĩ tới đây, bàn tay sờ thắt lưngtheo thói quen, trống trơn.

Cũngđúng, khối ngọc gia truyền đó từ lâu đã cho người kia để giải độc. Cũng may còncó khối bảo ngọc này, nếu không người kia…

Tống TửKính cười khổ. Đời này hắn đã mệt chết, hại chết, bức chết nhiều người như vậy,lại chỉ cứu một mình nàng. Kiếp sau sợ rằng khó có thể làm người.

“Đạithúc! Đại thúc!” A Tang chờ sốt ruột, lắc lắc tay áo Tống Tử Kính.

Tống TửKính phục hồi tinh thần, nhìn bàn tay cầm lấy tay áo mình, đột nhiên hỏi:“Ngươi… Trước đây từng chịu khổ rất nhiều phải không?”

A Tangsửng sốt, ngượng ngùng thu tay: “Vì sao đột nhiên lại nói đến ta?”

Tống TửKính cười như có như không: “Tay ngươi.”

A Tangnhìn tay mình: “Tay của ta thô ráp phải không. Cũng bình thường, mẹ sợ ta ănkhông đủ no, luôn cho ta ở phòng bếp giúp việc, giúp bà để ý. Ta mới chỉ nhặtrau, thái thịt, cũng chưa từng làm việc nặng.”

“Ngươichạy ra ngoài như vậy mẹ ngươi không lo sao?”

“Mẹ takhông ở trên thuyền.” A Tang nhún vai. Vì sao hôm nay đại thúc này mới nhớ tớivấn đề này: “Bà ở trong nhà, hơn nữa, bả chỉ quan tâm đệ đệ của ta, mặc kệ tasống chết thế nào.”

ẤuThanh lộ vẻ thương hại, nhưng chính A Tang lại chẳng quan tâm lắm.

“Ta nóinày, đại thúc.” Nói hết chuyện nhà, A Tang lại bắt đầu không biết sống chết đặtcâu hỏi: “Vì vào nhà thúc lại bị diệt môn?”

Mặt ẤuThanh tái nhợt như tuyết. Vẻ mặt Tống Tử Kính chưa đổi, nhưng toàn thân tỏa rahàn ý. Ngoài xe là đầu hè ấm áp, trong xe là mùa đông lạnh giá.

Qua mộtlúc lâu, Tống Tử Kính mới giật giật cơ thể nói: “Chuyện giang hồ, không phảimột hai câu là có thể nói rõ.”

A Tangbị mất mặt, sờ sờ mũi: “Đại thúc, ta chưa từng thấy thúc cười vui vẻ bao giờ.Thúc như vậy không tốt. Thúc cũng phải có người quan tâm đến thúc đúng không,bọn họ thấy thúc như vậy trong lòng sẽ không vui đâu.”

“Tiênsinh luôn buồn bực không vui, ta và tỷ tỷ thấy vậy, ngoài miệng không nói nhưngtrong lòng lo lắng không thôi. Tỷ tỷ nói, con người có đôi khi dù chỉ vì ngườikhác cũng phải cố gắng vui vẻ cười!”

Tống TửKính nhíu mày.

A Tangkhông biết quan sát sắc mặt, tiếp tục hớn hở nói: “Luôn là thế này, càng cótiền càng không vui vẻ. Ở đâu ra nhiều sầu khổ như vậy, trước đây ta và bọn AChâu đan rổ đến mức tay sưng lên nhưng vẫn vừa làm vừa nói nói cười cười. Đạithúc, đời người chỉ có vài chục năm thôi, phải mỉm cười vượt qua ưu sầu, chínhthúc suy nghĩ chút đi nha.”

Khóemiệng Tống Tử Kính cong lên. Lời nói của A Tang quả thật có đạo lý.

A Tangthấy lời nói của mình có công hiệu, nịnh nọt dựa tới gần: “Hay là ta kể truyệncười cho thúc nghe nha, một truyện mười đồng?”

Tống TửKính cuộn tròn quyển sách trong tay gõ lên đầu nàng một cái, không nặng. ẤuThanh nhận ra được tâm tình của hắn tốt hơn một chút.

Mặttrời ngả dần về Tây, bọn họ nghỉ đêm tại một nhà trọ. Là quan dịch, điều kiệncũng không tệ lắm, quan sai hết lòng nịnh bợ Tống Tử Kính, đưa tới những thứtốt nhất.

ẤuThanh rõ ràng cảm nhận được từ lúc tiên sinh nhà mình giữ lại A Tang, tâm trạngcó chút sa sút, những không thể tìm ra nguyên nhân, đành phải kiên nhẫn ở bên.Thị vệ đổi ban, ám vệ cũng biến mất trong góc khuất. Tống Tử Kính ăn cơm qualoa, ngồi dưới đèn đọc sách.

ẤuThanh pha trà bưng lại, A Tang nhìn thấy: “Đang khát nước, ta muốn uống.”

ẤuThanh đánh vào bàn tay cô bé: “Đừng vô lễ, đây là của tiên sinh. Của muội látnữa ta pha cốc khác.”

A Tangbĩu môi: “Ấu Thanh tỷ thật bất công, không phải đều là trà sao?”

“Để côbé uống đi.” Tống Tử Kính bị ồn ào không đọc được sách.

ẤuThanh có chút mất hứng: “Đây là trà bỏ thêm nhân sâm, để tiên sinh bồi bổ cơthể. Một tiểu hài tử như A Tang…” Đang nói, A Tang đã tự rót một cốc đổ vàomiệng mình.

ẤuThanh quýnh lên, vươn tay hất cái cốc trong tay nàng xuống đất, lớn tiếng dạybảo: “Vô lễ! Đúng là không có quy củ quá mức rồi!”

Tống TửKính thoáng ngạc nhiên, A Tang hoàn toàn hoảng sợ, thị vệ bên ngoài gõ cửa:“Đại nhân?”

“Khôngcó việc gì.” Tống Tử Kính đuổi thị vệ đi, nói với Ấu Thanh: “Ngươi làm sao vậy,không phải chỉ là một cốc trà thôi sao?”

ẤuThanh tái mặt quay người đi: “Vậy sau này tiên sinh bảo A Tang pha trà cho ngàiđi!” Nói xong, chính nàng cũng mặc kệ quy củ, giật cửa ra ngoài.

Một lúclâu sau A Tang mới phục hồi tinh thần, dè dặt hỏi: “Chuyện này nghiêm trọng nhưvậy sao?”

Tống TửKính nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, cười nói: “Thói quen thôi, làm quen là được.”

Đêm naygió mạnh, nhà trọ có cánh cửa sổ bị gió giật tung, vang lên cạch cạch. Sau đónghe được tiếng quản sự lớn giọng quát, cửa sổ rất nhanh được đóng lại.

Những conchim đêm phát ra tiếng kêu vừa to vừa âm trầm, đầu A Tang gật lên gật xuống.Tống Tử Kính thấy vậy mỉm cười, bỗng buông sách trong tay xuống, ôm nàng lên. ATang chậm rãi nhắm mắt hừ một tiếng, không tỉnh lại.

ẤuThanh từ bên ngoài đi vào, sắc mặt thoáng dịu lại: “Để cô bé ngủ cùng nô tỳ đi.Ngủ khác phòng nô tỳ cũng lo lắng.”

Tống TửKính cười nói: “Không giận nữa?”

ẤuThanh đỏ mặt nói: “Nô tỳ tức giận với trẻ con làm gì?”

Tống TửKính đặt A Tang xuống chiếc giường ở gian ngoài. Ấu Thanh tới cởi giày, đắpchăn cho nàng.

“Tiênsinh cũng đi nghỉ chứ?”

Tống TửKính gật đầu, bỗng nói một câu: “Sau này vẫn là ngươi pha trà cho ta đi. Ta nóirồi, chỉ uống trà ngươi pha.”

ẤuThanh ngay cả cổ cũng đỏ.

Rấtnhanh đã dọn dẹp xong, Ấu Thanh nhẹ nhàng buông màn, lui ra ngoài. Khi Ấu Thanhlên giường, A Tang trở mình một cái, tỉnh lại.

“Tỷtỷ.” Nàng sợ hãi cười với Ấu Thanh, trong đôi mắt đen bóng tràn ngập cầu xin:“Hôm nay ta sai rồi, tỷ tỷ đừng giận ta được không? Tỷ tỷ rất tốt với ta, tacảm kích còn không kịp, sau này không bao giờ làm bậy nữa.”

ẤuThanh nhìn đôi mắt sáng ngời của A Tang, nghĩ thầm cô bé này thật ra rất xinhxắn, có điều thiếu một chút dịu dàng nữ nhi. “Muội biết là tốt rồi. Muội muốncùng chúng ta hồi phủ, đến lúc đó quy củ lại càng nhiều, trong lòng muội phảicó cân nhắc. Ở đó không thể so với nơi muội ở trước kia, mọi việc phải nói đếnquy củ.”

“Ta đãbiết.” A Tang liên tục gật đầu, dáng vẻ thật lòng hối lỗi.

ẤuThanh thấy cô bé đã nhớ kỹ, liền cười bảo cô bé đi ngủ.

Haingười cả ngày mệt mỏi, không bao lâu đã thiếp đi.

Toànnhà trọ im ắng, chỉ còn lại tiếng gió. A Tang thì thầm gì đó trong mơ, trở mìnhmột cái, rất nhanh lại vang lên tiếng thở sâu.

ẤuThanh mở mắt.

Nàngnhẹ nhàng từ trên giường bước xuống. Trước khi đi ngủ đã tắt đèn, nàng cũngkhông châm lại, chân trần đi vào buồng trong. Ban đêm cuồng phong gào thét,tiếng bước chân của nàng nhẹ đến mức gần như hoàn toàn không có tiếng động gì.

Tống TửKính đang ngủ, màn buông xuống. Ấu Thanh vén màn lên, cúi đầu phía trước TốngTử Kính.

Dầndần, nàng cười cười, bàn tay vươn về phía gương mặt đang trầm tĩnh ngủ của TốngTử Kính, trên mặt mang theo biểu cảm khó nói thành lời.

Ngaykhi tay chỉ còn cách Tống Tử Kính vài tấc, hàn quang lóe lên, một chưởng rítgió chém về phía Tống Tử Kính.

Ngaytrong thời khắc chỉ mành treo chuông, Tống Tử Kính nắm chặt cổ tay Ấu Thanh.Hắn nghiêng người, kéo Ấu Thanh về phía giường, tay phải lưu loát đánh tới saugáy nàng. Ấu Thanh chỉ kịp kêu một tiếng nho nhỏ rồi lập tức ngất đi, ngã vàotrên giường.

Ám vệbị kinh động, từ cửa sổ, ngoài cửa tiến vào. Dù A Tang có là heo, lúc này cũngbị đánh thức.

“Saovậy?” Nàng ngáp dài đi vào theo.

Tống TửKính xanh mặt, một tay ôm Ấu Thanh, một tay bắt mạch của nàng.

“Cóngười hạ Di Hồn Nhãn cho cô ấy.”

Sắc mặtmọi người biến đổi, chỉ có A Tang vẫn còn mờ mịt.

Hắn rútchâm đâm vào mấy huyệt đạo trên đầu Ấu Thanh, một lúc sau, Ấu Thanh tỉnh lại.

“Tiênsinh…” Trên mặt Ấu Thanh không còn chút huyết sắc, toàn thân run run.

Giọngnói của Tống Tử Kính ôn hòa: “Không có gì. Không phải lỗi của ngươi.”

Nướcmắt Ấu Thanh lập tức trào lên.

Ám vệđi lục soát trở về: “Đại nhân, đã kiểm tra, không có phát hiện gì.”

Tống TửKính nhìn về phía A Tang: “Ngươi có nghe thấy gì không?”

A Tangbiết có chuyện lớn xảy ra, sợ hãi lắc đầu: “Ta đang ngủ, không biết gì cả.”

“Vậysao?”

A Tangliên tục gật đầu. Vẻ mặt Tống Tử Kính quá thâm thúy, nàng nhìn không thấu,trong lòng lạnh run.

Tống TửKính lại nhìn nàng vài lần, nói với Ấu Thanh: “Ngươi cùng A Tang tới phòng bêncạnh đi.”

ẤuThanh lau nước mắt, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn dẫn A Tang đi. Quan sai trongnhà trọ nghe được động tĩnh chạy tới đã bị thủ hạ đuổi đi.

TốngTam nhìn cánh cửa khép lại mới nói với Tống Tử Kính: “Thiếu gia, ngài thấy…”

“Ta cókiên nhẫn.” Tống Tử Kính lạnh nhạt cười, ánh mắt sáng ngời: “Nếu đã ra ngoài,không đi hết đường sao có thể trở lại?”

TốngTam lau mồ hôi. Tính cách háo thắng của thiếu gia lại phát tác, không thắng sẽkhông bỏ qua.

Ngàyhôm sau, trời đổ mưa. Tuy không lớn nhưng Ấu Thanh lại bị sốt, Tống Tử Kínhquyết định nghỉ ngơi một ngày lại đi.

ẤuThanh theo Tống Tử Kính đã gặp nhiều chuyện, nhưng bị người khống chế hạ sátthủ với chủ tử, chuyện này quá nghiêm trọng, thực sự khiến nàng sợ hãi, luônluôn hoảng loạn. A Tang cũng coi như thức thời, thu lại tính tình, kiên nhẫnnói chuyện với nàng.

“Tỷ tỷtheo đại thúc bao lâu rồi?”

“Phảigọi là tiên sinh. Ta vào Tống phủ làm việc đã năm năm rồi.”

“Đạithúc lúc nào cũng lạnh như băng vậy à?”

ẤuThanh nói: “Tính cách tiên sinh rất tốt, rất ít nổi giận, cũng chưa từng tráchmóc hạ nhân nặng lời. Về phần không thích nói cười, aiz, tiên sinh khi còn trẻ từngchịu nhiều đau khổ, cũng có thể hiểu được.”

A Tangtò mò hỏi: “Khi còn trẻ đại thúc thế nào?”

ẤuThanh vốn là người cẩn thận, nhưng đại khái là bị sốt nên hơi hồ đồ, nói chuyệnkhông suy nghĩ: “Khi còn nhỏ tiên sinh từng gặp họa diệt môn, lão gia mang theotiên sinh lưu vong hơn mười năm, chịu không ít cực khổ.”

A Tangnghe vậy nói: “Ta còn tưởng từ nhỏ đại thúc đã là quý công tử chứ.”

ẤuThanh cười nói: “Đương nhiên tiên sinh là quý công tử, tiên sinh là…”

“ẤuThanh!” Tống Tam đúng lúc ngăn cản Ấu Thanh lắm miệng. Ấu Thanh đỏ mặt cúi đầu.

TốngTam lạnh lùng nhìn A Tang, hoài nghi, bài xích, không tín nhiệm, tất cả đềukhông chút che giấu. A Tang bị hắn nhìn cảm thấy sợ hãi, rụt lùi về phía sau ẤuThanh.

Cùnglúc đó, Tống thừa tướng, Tống đại nhân lại vừa ăn lạc vừa ngắm trời mưa.

Hắnthích ngày mưa, rất ồn ào lại rất an tĩnh, có thể tách khỏi mọi người để làmchuyện của bản thân. Dùng lời của người kia mà nói chính là làm lãnh đạo củaquốc gia sẽ mất đi rất nhiều thời gian riêng tư.

Thật rangày tiếp theo sau khi Tống gia bị tàn sát chính là một ngày mưa. Phụ Thân ômhắn từ trong phòng tối đi ra, đứng trên đám phế tích, nước mắt hòa cùng nướcmưa. Hắn khắc sâu hình ảnh phụ thân một mình dùng hai tay đào bới trong đống phếtích hơn mười ngày mới có thể tìm thấy toàn bộ di thể của người thân, hỏa táng.Tro cốt của mẹ được cất trong một cái bình khắc hoa xanh.

Bọn họở lại Thanh châu phải đến hơn sáu năm. Tống Khiêm Chi giấu đi đầy bụng châungọc, kiên định làm một tiên sinh dạy học bình thường, không tái hôn, một mìnhnuôi dạy con trai.

Võ côngcủa Tống Tử Kính ban đầu là tự học, ý nguyện lúc đầu chỉ vì không muốn bị nhữngthiếu niên gần đó bắt nạt. Bí tịch võ công của Hạ gia được cha cầm đi, bìnhthường hắn tự mình lật xem. Vốn là có khiếu, tuy không ai chỉ điểm nhưng cũngcó chút thành công. Sau này được cậu đón về, dốc lòng dạy dỗ, công lực độtnhiên tăng mạnh, có thể coi như kỳ tài.

Thếnhưng có tác dụng gì? Mẫu thân đã qua đời nhiều năm.

Ngày côbé kia chết cũng là ngày mưa.

Khingười kia đến, nàng đã đi. Thân thể nhỏ gầy nằm trên sàn nhà lạnh như băng, vếtmáu nơi khóe miệng, nhưng dường như lại mang theo nụ cười. Nàng đi rất tựnhiên, đi rất yên tâm, đi rất an tường.

Nàngnhờ người để lại lời nhắn, nói: tiên sinh, xin lỗi, đã lừa tiên sinh.

Trongkhoảnh khắc đó, trong lòng hắn chua xót, khổ sở đến tột đỉnh, khiến thứ chấtlỏng trong mắt hắn suýt chút nữa trào ra không gì cản nổi.

Rốtcuộc là ai lừa ai? Rốt cuộc là ai lợi dụng ai? Rốt cuộc là ai phụ lòng ai?

ChiêuHoa vì chuyện của nàng mà làm căng với vương gia, hai người không ai chịu lùimột bước. Tình cảm vốn hoàn mỹ bắt đầu xuất hiện vết nứt, người đang đắm chìmtrong tình yêu, khi tỉnh táo lại mới phát hiện ra nơi mình đang ở thực sự chênhlệch quá lớn với hiện thực.

Ngàyquần thần mặc quần áo trắng mở cổng thành, cuối cùng trời cũng quang mây cũngtạnh. Tống Tử Kính cưỡi ngựa theo phía sau vương gia, dẫn đầu đại quân trùngđiệp vào thành. Trời xanh không mây, toàn thành tiêu điều, dân chúng hoang mangvà quần thần sợ hãi quỳ xuống ven đường. Trung tướng túc mục uy vũ tiếp nhậntân đế vương của đế quốc này, lịch sử bắt đầu một vòng quay mới.

Tronghoàng cung, hắn tìm được Triệu hoàng hậu đang hoảng loạn, bên cạnh là thi thểđã lạnh của Triệu thừa tướng. Nhìn thấy hai người khiến vương gia và hắn, thốngkhổ đã nhiều năm. Chỉ là, sinh mệnh biến mất quá dễ dàng, dễ dàng đến mức khiếncho hắn cảm thấy trăm phương ngàn kế phấn đấu trả thù bao năm qua không có chỗđể sử dụng. Rốt cuộc thì kẻ địch mạnh mẽ hay yếu đuối đây?

Chưakịp hưởng thụ sự vui sướng của thành công, vương gia ngay trước giường tiên đếnhận chiếu thư, tiên đế yên lòng băng hà.

Trướckhi đăng cơ bận rộn đến mức người ngã ngựa đổ, không ai để ý bọn họ đã mất đicái gì. Cho đến khi, cho đến khi người kia nói với hắn, nàng định rời đi…

Giọtmưa lạnh lẽo rơi vào mu bàn tay của Tống Tử Kính. Hắn phục hồi tinh thần.

Ngàynghỉ này lại tràn ngập sự phiền muộn trước nay chưa từng có. Tống Tử Kính đứnglên thong thả bước vào phòng.

Giốngnhư trong khoảnh khắc khi xoay người, một đạo ám khí từ ngoài cửa sổ tiến vào.Tống Tử Kính lập tức xoay người tránh đi, một thanh phi tiêu con thoi “keng”một tiếng ghim trên cửa.

Ám vệvọt vào, bảo vệ phía trước hắn.

Tống TửKính cho rằng đối phương không đánh trúng một kích sẽ rút đi, ai ngờ đối phươngđã mất kiên nhẫn, muốn dồn hắn vào chỗ chết ngay hôm nay. Mưa tên từ cửa sổ bắnvào.

Ám vệnhấc cái bàn lên, Tống Tử Kính ném cái chăn ra, che kín không một kẽ hở. Conthoi màu xanh không ngừng đánh vào cái bàn và chăn bông.

Vô sốthị vệ phá cửa xông vào.

“Đạinhân!”

“Takhông sao. Bên ngoài thế nào?”

“Ngườihầu trong nhà trọ không biết đã đi đâu.”

“Gọibọn Ấu Thanh, chúng ta đi.”

A Tang vừaăn trưa xong đang buồn ngủ, đột nhiên bị thị vệ hung thần ác sát kéo lên, némvào trong xe ngựa.

“Đạithúc đâu?”

Tống TửKính cưỡi ngựa. Dáng người hắn thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, gương mặt tuấn túchìm trong nước mưa, đôi mắt bị nước rửa sạch bóng, sắc bén, toàn thân tỏa raloại hơi thở như bảo đao rời vỏ.

A Tangngẩn người nhìn, sau đó phục hồi tinh thần đỡ Ấu Thanh lên xe.

Bọn họcấp tốc nhưng đâu vào đấy bắt đầu di chuyên. Qua tiếng mưa rơi, người trong xecũng có thể nghe được tiếng chém giết cách đó không xa. Có người đang kêu to,có người đang rên rỉ hấp hối. Ấu Thanh căng thẳng cầm chặt tay A Tang. Thếnhưng A Tang lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, nàng hạ tầm mắt che kín tất cả tâmtình.

ẤuThanh còn tưởng rằng nàng sợ: “Đừng lo lắng, có tiên sinh ở đây, chúng ta sẽkhông có việc gì.”

Lúc nàyA Tang mới bắt đầu run run, gật đầu.

Y phụccủa Tống Tử Kính đã ướt đẫm, mưa nhỏ không ngừng cản trở tầm nhìn, nhưng hắnlại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, vui sướng, vô cùng nhuần nhuyễn. Ngựa đangchạy nhanh, kẻ truy sát phía sau chưa bỏ cuộc, trên mặt hắn nở nụ cười thâmtrầm.

Sảngkhoái. Giống như trở về với đoạn ngày giang hồ trước khi đầu quân vào dướitrướng của Tiêu Huyên.

Phóngkhoáng hào hiệp, không gì gò bó, thù hận nhạt nhòa.

Ngàynay người ta chỉ biết đến Tống Tử Kính hắn quyền cao chức trọng, trầm ổn nghiêmkhắc, nào ai biết hắn còn có một khoảng thời gian niên thiếu tự tại như vậy.

Tất cảchuyện cũ, tất cả những khuôn mặt quen thuộc lướt qua trước mắt. Con ngựa cuốicùng cũng chạy vào rừng, bên ngoài hoàn toàn trống trải. Tống Tử Kính kìmcương, con ngựa cất vó hí lên một tiếng. Tất cả thị vệ vây xung quanh hắn.

“TriệuNguyên Lạc, ngươi ra đi.” Giọng nói của Tống Tử Kính không lớn nhưng truyềnkhắp núi rừng.

Thíchkhách đuổi tới đã được huấn luyện, cho dù nghe được đối phương chỉ tên chủ tửcũng không chút dao động.

“Làmthế nào ngươi biết là ta?” Giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên.

Tống TửKính ung dung xuống ngựa.

Mưa nhỏđi.

“Năm đóbọn họ chỉ vào một thi thể cháy đen nói đó là ngươi, ta hoàn toàn không tin.Vân Dương hầu Triệu Nguyên Lạc, tâm tư nhạy bén, sao có thể là một người chếtcháy?”

Đámngười tách ra, một nam tử tuấn tú lạnh lùng mặc y bào màu đen đi ra, khí chất lãnhđạm, cười vô cùng hờ hững.

Tống TửKính cảm thấy đau đầu, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi. Cũng đúng, TiểuHoa gọi người thế này là gì nhỉ? Tiểu Cường?

Nghĩtới đây, nụ cười của Tống Tử Kính càng rõ ràng.

“Nhìnthấy ta vui vẻ vậy à?” Giọng nói của Triệu Nguyên Lạc luôn luôn mang theo sự uám.

“Triệuhầu gia đại nạn không chết, ta đang mừng thay ngài đấy thôi.”

“Vàinăm không gặp, miệng lưỡi của Tống đại nhân lại nhanh nhẹn hơn nhiều rồi.”

“Quákhen.” Tống Tử Kính cười nhạt: “Chỉ là, hầu gia vài lần khua chiêng gõ trốngđuổi theo chỉ để ôn lại tình cũ?”

Khóemiệng Triệu Nguyên Lạc khẽ giật: “Tình cũ giữa ngươi và ta, từ lúc ngươi bướcvào kinh đô năm đó đã không còn nữa rồi.”

Mưacàng nhỏ, sắc trời bắt đầu chuyển sáng.

Tống TửKính thoáng chuyển động thân thể, người bên cạnh Triệu Nguyên Lạc lập tức đềphòng như lâm đại địch. Tống Tử Kính cười, sắc mặt Triệu Nguyên Lạc càng tái đivài phần.

TriệuNguyên Lạc nói: “Tống Tử Kính, ta tới tính nợ cũ.”

Tống TửKính im lặng thở dài - đây chẳng phải thừa lời sao?

Ngườigiang hồ, đánh đánh giết giết, đơn giản chỉ vì một chữ thù.

Năm đóTriệu gia vì một quyển kinh thư giết cả nhà họ Tống, sau đó Tống Tử Kính giúpTiêu Huyên cũng diệt toàn tộc Triệu gia, ân oán giang hồ biến thành chính trịquốc gia, oanh oanh liệt liệt. Thế nhưng ai biết được rằng năm đó, khi Tống TửKính hắn mới bước chân vào giang hồ từng cùng một thiếu niên tên A Lạc thảthuyền trôi sông, cười chỉ giang sơn, cùng nâng chén rượu, đàm tiếu cổ kim?

Khi đóbọn họ không ai biết ai. Tửu lâu có thiếu niên gây sự, thì ra thiếu tiền rượunên ngượng ngùng. Từ trước đó Tống Tử Kính đã để ý có thiếu gia bị trộm hầu baocòn không biết, vốn định xem náo nhiệt, ai ngờ bị thiếu niên kéo xuống nước,hai người cùng nhau chạy trốn.

Quýcông tử trẻ tuổi bụng dạ phóng khoáng, khiến Tống Tử Kính nhớ tới cậu của mình.Một chút cảm tình, vài phần nghĩa khí, hai người kết nghĩa huynh đệ, cùng nhaubước chân vào giang hồ.

Nhoángmột cái đã hơn mười năm, thời gian như nước chảy. Gia tộc bị diệt, triều đạithay đổi, hồng trần lên xuống, thậm chí có cả sinh tử biến ảo, khiến người quenthuộc cũng thành xa lạ.

“ALạc.” Tống Tử Kính rất bình tĩnh: “Ta biết nếu ngươi chưa chết, nhất định sẽ cómột ngày quay về tìm ta.”

TriệuNguyên Lạc cười lạnh bước lại gần, thị vệ của Tống Tử Kính lập tức đề phòng.Tống Tử Kính khoát tay, thị vệ tuy lo lắng những vẫn buông kiếm lùi về một bên.Trên bãi đất trống, hai nam nhân đứng mặt đối mặt.

A Tangvà Ấu Thanh vén rèm lên nhìn ra ngoài. Sắc mặt Ấu Thanh tái nhợt, lo lắng caumày. A Tang đỡ nàng, rất sợ nàng kích động sẽ rơi khỏi xe.

Tiếngnói của Tống Tử Kính rất trầm ổn: “Ngươi hận ta diệt toàn tộc nhà ngươi, muốngiết ta hả giận, ta không còn lời nào để nói. Tống Tử Kính ta chết không đủ,thủ hạ của ta cũng sẽ không trả thù cho ta, ân oán giữa hai nhà Triệu Tống lúcđó có thể giải được rồi. Thế nhưng, hiện giờ ta chưa thể chết được.”

TriệuNguyên Lạc cười khẩy.

Tống TửKính làm như không thấy nói: “Ta gánh trách nhiệm nặng nề, trách nhiệm với quốcgia. Mới vừa bình định, ta có rất nhiều chuyện phải hoàn thành.” Nói đến đây,hắn tự giễu nở nụ cười: “Ngươi muốn giết ta, ta có thể bình thản nhận lấy cáichết, nhưng không phải hiện tại.”

Khóemiệng Triệu Nguyên Lạc giật giật nói: “Đúng vậy, Đại Tề sao có thể thiếu Tốngthừa tướng? Chỉ là, người từng có tình có nghĩa, tiêu dao cùng ta kia mới làTống Tử Kính. Tống thừa tướng hiện giờ, cùng ta chỉ có thù diệt môn.”

Sắc mặtTống Tử Kính ảm đạm. Đi tới nước này là điều không ai mong muốn.

“A Lạc,ta không muốn giải thích gì. Ngươi có cha mẹ, ta cũng có.”

TriệuNguyên Lạc cười nói: “Đúng vậy. Nợ máu của Triệu gia không chỉ là một chuyệnnày không đâu.”

“Ta tựnhận không có gì xấu hổ, nhưng ngươi muốn cùng ta một sống một chết, ta đànhphải phụng bồi.”

TriệuNguyên Lạc nhếch môi, một chữ không nói.

Tống TửKính cười nhìn hắn: “Huống hồ, vì Phù Dung, ta cũng nên làm rõ ràng với ngươi.”

Sắc mặtTriệu Nguyên Lạc càng sa sầm xuống: “Ngươi căn bản không có tư cách nhắc tênnàng!”

Mưangừng hẳn, ánh mắt trời yếu ớt chiếu xuống. Hơi nước nồng đậm trong rừng già,mọi người đều bị bao phủ bởi một tầng sương trắng như lụa.

Tống TửKính ngửa đầu nhìn trời: “Bi kịch của nàng một nửa vì ta, một nửa vì Triệu giacác người.”

TriệuNguyên Lạc nói: “Nếu nàng không thích ngươi, nếu ngươi không trêu đùa nàng.Nàng vốn sẽ không chết!”

Tống TửKính nói: “A Lạc, ngươi nghĩ rằng trước đây chúng ta chưa từng phát hiện sao?”

TriệuNguyên Lạc cắn răng nói: “Vẫn như xưa, tất cả đều nằm trong bàn tay ngươi.”

Tống TửKính cúi đầu: “A Lạc, ngươi thông minh như vậy, vì sao lại nhìn không rõ?”

“Đúngvậy, ta không rõ.” Triệu Nguyên Lạc cười khổ, rút kiếm ra.

“Đừng!”Ấu Thanh kêu lên, rơi lệ đày mặt.

A Tanghoảng hốt đỡ lấy nàng. Ấu Thanh hất A Tang ra: “Đừng kéo ta!” Thế nhưng A Tangvẫn nắm tay nàng không buông.

Tống TửKính nhìn về phía bọn họ, bình tĩnh nói: “Ấu Thanh, ngươi theo ta đã bao lâurồi?”

ẤuThanh sửng sốt: “Ta… Ta theo tiên sinh đã năm năm…”

“Nămnăm qua, ngươi luôn cho vào trà của ta một chút Nguyệt Nhụy, cho dù lần này rangoài cũng không ngừng phải không.”

Huyếtsắc trên mặt Ấu Thanh hoàn toàn không còn, toàn thân run run, không thể tự kiềmchế.

“Tiênsinh…”

“Ngươiđã biết?” Triệu Nguyên Lạc bật thốt.

Tống TửKính cười nói: “A Lạc, ta qua lại với Triệu gia các ngươi nửa đời người, cácngươi có chiêu thức gì, ta rõ ràng hơn ai hết. Hơn nữa, chiêu này, chẳng phảinăm đó Phù Dung từng dùng hay sao?”

“Vậyngươi còn giữ nàng ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy?” Triệu Nguyên Lạc lớntiếng hỏi.

Tống TửKính nhìn về phía Ấu Thanh, khẽ thở dài. Vì sao biết rõ nàng lai lịch bất minhmà vẫn giữ lại. Một tiểu cô nương mười ba tuổi, tràn ngập ngưỡng mộ gọi hắn mộttiếng tiên sinh khiến hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Khiến hắn không kìm lòng đượcmà giữ đứa bé này lại, muốn nhìn xem lần này chính mình cố gắng có thể cứu đượcnàng hay không.

Hắnmuốn bù đắp một chút gì đó.

ẤuThanh nằm rạp trên xe, nước mắt tuôn như mưa.

“Tiênsinh! Ấu Thanh có lỗi với nhiều năm quan tâm bồi dưỡng của tiên sinh! Có lỗivới sự tín nhiệm của tiên sinh!”

“Tacũng không phải tín nhiệm ngươi.” Tống Tử Kính bất đắc dĩ cười.

ẤuThanh muốn xuống xe, nhưng A Tang vẫn kéo nàng. Nàng động thủ không chút do dự,khoảng không nhỏ hẹp cũng không cản trở nàng tàn nhẫn ra chiêu, ai ngờ A Tangphản ứng nhanh nhẹn cấp tốc ứng đối, không chỉ dễ dàng né tránh chiêu thức củanàng mà còn rất nhanh đã chuyển thủ thành công, lưu loát phá hỏng chiêu thứccủa nàng, kìm chế mạch máu trên cổ tay nàng.

ẤuThanh thất bại, lúc này mới kinh ngạc nhìn kỹ tiểu cô nương kia.

Vẻ mặtA Tang vẫn hoảng hốt và thân thiết như trước, nhưng một cỗ nội lực không ngừngngăn chặn gân mạch Ấu Thanh, khiến toàn thân nàng thoát lực, không thể độngđậy.

“Ngươi…”

“Tỷ tỷđừng đi, bên ngoài nguy hiểm.” Khẩu khí của tiểu cô nương vẫn ngây thơ như vậy.

Sắc mặtẤu Thanh đã trắng xanh, mồ hôi lạnh tuôn ra.

TriệuNguyên Lạc phát hiện có điều không đúng, cười lạnh: “Thì ra ngươi đã an bàinhân thủ.”

Tổng TửKính bất đắc dĩ cười.

“Cácngươi càng làm càng tuyệt tình. Đêm qua A Tang hạ Di Hồn Nhãn cho Ấu Thanh, ẤuThanh ra tay giết ta, ta mới xác định Ấu Thanh biết võ. Đã năm năm, có thể giấuta năm năm, không dễ dàng.”

ẤuThanh đã khóc không thành tiếng.

TriệuNguyên Lạc nhìn dáng vẻ thương tâm của nàng, trong lòng hiểu ra, lửa giận bốclên: “Tống Tử Kính, ngươi đúng là trời sinh đào hoa, phái một người tới là mộtngười lỡ bước.”

Tống TửKính dửng dưng nói: “Nói nhiều lời vô ích vậy làm gì? Vì Phù Dung, ngươi muốngiết ta, vậy động thủ đi.”

TriệuNguyên Lạc nóng máu, bị những lời này kích thích lập tức vung kiếm lên.

“Không…”Ấu Thanh hô to: “Hầu gia, Phù Dung tiểu thư tự sát! Không phải tiên sinh giết!”

Kiếmtrong tay Triệu Nguyên Lạc thoáng ngừng, Tống Tử Kính mượn khoảng khắc này xuấtra một chưởng đánh tới.

Thủ hạhai bên xem thời cơ cũng lập tức hành động. A Tang điểm một cái lên huyệt đạocủa Ấu Thanh, kéo nàng về trong xe.

ẤuThanh mở to hai mắt, không ngừng rơi lệ, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau ngoàixe. Những cảnh tượng trước kia hiện ra trước mắt.

Còn nhỏcha mẹ đã mất, ca ca mang theo nàng vào Triệu gia, ca ca làm tạp dịch, nàng làmtiểu nha hoàn. Sau đó có người đến kiểm tra gân cốt nàng, lại dùng tính mạng caca để áp chế, muốn huấn luyện nàng làm tử sĩ. Khi đó, nàng nhìn thấy Phù Dungtiểu thư mà bọn họ nói, cũng ở trong nhóm, nhìn có vẻ không khác gì những nữhài tử khác. Chết lặng, cô đơn, nhỏ bé…

Nhữngngày đó nghĩ lại mà hoảng sợ, cuối cùng cũng kiên cường đến cùng, Triệu gia sụpđổ, trong cơ thể nàng mang độc, phải đi theo Triệu Nguyên Lạc. Cho đến khi bịđưa vào Tống gia.

Tiênsinh tuấn mỹ ôn hòa, cuộc sống bình tĩnh an nhàn, thật sự giống như một giấcmơ.

Nếu nhưgiấc mơ này có thể không tỉnh lại thì thật tốt.

TriệuNguyên Lạc khiếp sợ nhìn kiếm trong tay, mũi kiếm đang chảy xuôi dòng máu củaTống Tử Kính.

“Sao…Sao có thể…”

Tống TửKính mặt không còn chút máu, ôm bụng, vẻ mặt lại bình tĩnh nói: “Lẽ nào ngươiđã quên… Ấu Thanh… hạ Nguyệt Nhụy…”

“Ngươi!”Triệu Nguyên Lạc chấn động: “Ngươi uống? Ngươi rõ ràng biết nhưng vẫn uống?”

Tống TửKính cười khổ.

“Ngươingu ngốc sao? Rõ ràng biết còn uống? Ngươi muốn chết sao…”

“ALạc.” Tống Tử Kính nhẹ giọng nói: “Một kiếm này, là ta nợ ngươi.”

Trongmắt Triệu Nguyên Lạc bốc lên hơi nước, liên tục lắc đầu: “Ngươi, ngươi cho rằngngươi nhận một kiếm của ta là có thể trả hết nợ nần sao?”

“PhùDung, nàng thật sự là tự sát.” Tống Tử Kính lảo đảo nhưng vẫn đẩy Tống Tam đangđịnh đỡ hắn ra: “Ngươi luôn nói ta hại chết nàng, thế nhưng người chân chínhbức tử nàng chính là Triệu gia các người.”

TayTriệu Nguyên Lạc run run: “Tống Tử Kính, ta ra một kiếm nữa là có thể giết chếtngươi.”

Tống TửKính hoàn toàn thản nhiên: “Ta lại hy vọng ngươi có thể buông tha ta, buông thacho chính mình, đi đi. Giang hồ rộng lớn, tiêu diêu tự tại. Đó mới là nhữngngày ngươi nên sống. Không nên giống ta, vĩnh viễn chìm trong vũng nước đọngnày.”

“Cònchưa xong à?” A Tang đã có chút mất kiên nhẫn, lôi kéo Ấu Thanh hành động khôngtiện xuống xe: “Hai đại thúc này, hai người đấu nửa đời người rồi, có gì thú vịkhông? Người nhà cả hai chết hết, chính sự bây giờ chẳng lẽ không phải là maumau cưới vợ sinh con nối dõi tông đường sao? Vì một cái rắm mà đánh đánh giếtgiết như thế. Ngươi giết cả nhà ta, ta giết cả nhà ngươi, con người chứ khôngphải rau hẹ, cắt một gốc là có thể mọc ra một gốc. Ngày sống thảnh thơi quáđúng không! Ngày ngày đao phong liếm huyết mới biết chân chính hy vọng thiên hạthái bình!”

TriệuNguyên Lạc sửng sốt. Tiểu cô nương này bước chân nhẹ nhàng, cương khí quanhthân, hiển nhiên là mang tuyệt kỹ. Trước kia Ấu Thanh lại chưa từng nhìn ra.

A Tanglộ ra nụ cười ngây thơ: “Triệu đại thúc, hiện giờ ngươi giết Tống đại thúc, trởvề chúng ta chỉ nói là sơn tặc làm, tuyệt đối không thừa nhận là Triệu gia làm.Ngài có cam tâm không?”

TriệuNguyên Lạc nheo mắt lại.

A Tanglấy ra một chiếc ống trúc thổi lên. Núi rừng vắng vẻ bỗng vang lên tiếng loạtxoạt. Nhìn không thấy, thế nhưng mọi người đều cảm thấy trong rừng đang giấuthứ gì đó.

TriệuNguyên Lạc gằn từng chữ: “Thì ra ngươi đã có mai phục.”

Tống TửKính thề trong lòng là mình cũng không biết, nếu không hắn cần gì phải ăn mộtđao. Hắn bị đâm, cũng sẽ cảm thấy đau đấy nha.

A Tangcười hồn nhiên rạng rỡ: “Triệu đại thúc, ngài bỏ cuộc đi. Bằng trí thông mìnhcủa ngài, chạy trốn là thích hợp nhất, mưu sát người ta thì hơi thiếu một chút.Trở lại tu luyện đi, vài năm nữa hãy quay lại nhé.”

Tống TửKính mở miệng nói: “A Lạc, ngươi đi đi.”

TriệuNguyên Lạc muốn tiến tới nhưng thị vệ Tống gia đã ngăn cản đường đi.

“Ngươiđi đi. Ta nợ ngươi tình, nhưng không nợ ngươi mạng. Chờ ngươi hiểu rõ, nếu cònmuốn giết ta, gửi tới một bức chiến thư, Tống Tử Kính ta đương nhiên sẽ tiếpnhận.”

TriệuNguyên Lạc đi rồi, Trên mặt đất chỉ còn lại thanh kiếm mà hắn cắm xuống.

Dùngtoàn lực, hơn phân nửa ngập trong đất.

Thị vệbăng bó cho Tống Tử Kính. Vết thương không quá nặng nhưng nhất định phải quayvề kinh.

ẤuThanh ngừng khóc, cúi đầu quỳ một bên.

Tống TửKính nói: “Ấu Thanh, nếu ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi.”

ẤuThanh như bị điện giật: “Tiên sinh muốn đuổi Ấu Thanh đi?”

TốngTam không nhịn được nói: “Ai dám giữ ngươi lại?”

Tống TửKính phân phó Tống Tam đưa một bình ngọc nhỏ cho nàng: “Đây là giải dược chođộc trong người ngươi, sau này ngươi tự do rồi. Ta không oán giận ngươi, ngươicũng chỉ bất đắc dĩ. Ta thả ngươi đi, cũng không phải đuổi ngươi. Mà là ngươira ngoài đi dạo, gặp nhiều nhìn nhiều, hiểu rõ con đường tương lai của mình.”

ẤuThanh quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến mức toàn thân run run, gần như thoát lực.

“Ngươitheo ta năm năm, ngoại trừ hạ cho ta một chút tán công dược, những chuyện khácđều làm rất tốt. Ta cũng nên cảm ơn ngươi.” Tống Tử Kính cười nói: “Đi đi. Saunày không ai có thể trói buộc ngươi nữa. Trước đây có người chưa từng đạt đượcgiấc mộng này, người cần thay nàng làm được.”

ẤuThanh ăn giải dược, ngồi xuống vận khí, kinh mạch bế tắc được khai thông, cảmgiác lạnh lẽo khổ sở nhiều năm chậm rãi hòa tan, biến mất.

Tống TửKính vui mừng nhìn nàng.

ẤuThanh không nói gì nữa. Nàng thề sẽ phải trở về, cần dùng cuộc đời mình để báođáp, dù có bao nhiều ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm trạng nàng lúc này.

Nàngmỉm cười gật đầu, xoay người rời đi, không quay đầu lại.

A Tangngáp một cái, xoa xoa bụng. Trưa rồi, đói bụng rồi.

Nànggãi gãi đầu cũng định rời đi.

“Xindừng bước.” Tống Tử Kính giữ lại.

A Tangquay đầu, vẫn là vẻ mặt đơn thuần nghi hoặc: “Đại thúc muốn phát tiền công chota à?”

Tống TửKính nở nụ cười, chỉ nói: “Cảm ơn ngươi, còn nữa, gửi lời hỏi thăm sư phụngươi.”

A Tangcười lộ răng khểnh: “Đại thúc nói gì vậy? Vì sao ta nghe không hiểu.”

Tống TửKính cũng không biện giải. A Tang chớp mắt vài cái, thản nhiên rời đi.

Nànghát: “Hoa loa kèn, hoa loa kèn nở, đỏ rực…”

TốngTam đỡ Tống Tử Kính, ngờ vực hỏi: “Nha đầu kia có thể tin không? Nàng cho nôtài giải dược kia…”

“Nànglà đồ đệ của Ngọc Diện Từ Tâm.” Tống Tử Kính nói nhỏ: “Ngươi cho rằng nàng thổisáo dẫn thủ hạ tới sao? Ha ha, tất cả đều là chim thú trong rừng thôi.”

TốngTam giật mình mở to mắt.

Tống TửKính cười nhìn về phía bầu trời.

Một sốkết thúc, một số còn đang tiếp tục. Hắn vẫn đợi như trước. Đợi cuộc sống khôkhan này mang cho hắn một chút chờ mong, vui vẻ.

Chỉ là…

“TốngTam này, chúng ta tiếp tục xuống phía Nam đi.”

“Thiếugia, vết thương của ngài…”

“Nóivới hoàng đế ta gặp sơn tặc bị thương, muốn nghỉ tĩnh dưỡng một tháng, không,hai tháng đi.”

“Thiếugia, hoàng thượng lại sẽ oán giận.”

“Oángiận đi. Chúng ta cũng chẳng nghe được.”

“Vâng…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.