“Bệ hạ,lẽ nào không đáng chúc mừng ngài sao?” Nàng cười lạnh: “Chỉ ba năm đã diệt trừmột thế lực ngoại thích lớn như vậy, bệ hạ thật không hổ là thiên cổ danh quân.Giang sơn của ngài ổn định rồi, thiếp thân và Lục gia không còn giá trị lợidụng nữa. “Thu phiến kiến quyên*”, không phải vậy sao?”
*Thu phiến kiến quyên: sau khi tiết trời vào thu không cần dùng đến quạt nữa,trước đây để chỉ người phụ nữ bị chồng vứt bỏ.
Nhữnglời nói chói tai tràn ngập oán hận và chất vấn.
TiêuHuyên lại không buồn bực.
Hắn tànnhẫn với Lục gia, hắn biết. Hắn bị chỉ trích là máu lạnh, hắn không ngạc nhiên.Lục gia cản trở sự cân bằng thế lực trong thiên hạ, lại uy hiếp đến hoàngquyền, hắn phải đề phòng, trước khi cỏ độc tràn lan phải nhổ tận gốc. Lục giahiện nay, ít nhất trong khi hắn còn sống, cũng sẽ không khôi phục lại vinhquang như trước được nữa.
LụcDĩnh Chi nhìn hắn im lặng không nói, không có vẻ buồn bực, trong lòng đã đoánđược bảy, tám phần, vẻ tuyệt vọng trên mặt cũng nhiều hơn hai phần.
“Thiếpthân còn nên tạ ơn bệ hạ, không tịch thu gia sản, tru di cửu tộc, đuổi tận giếttuyệt, có điều không cho năm đời sau của Lục gia làm quan. Như vậy cũng tốt, anphận sống, những ngày hào hùng, nổi bật, ngủ cũng không yên. Con người sống mộtđời chỉ vì tự do, hạnh phúc, những ngày không yên ổn sống còn có ý nghĩa gì.”
Giọngnàng càng nói càng trầm thấp, ngữ khí càng đau xót.
TiêuHuyên thở dài: “Ngươi đứng dậy nói đi.”
LụcDĩnh Chi cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903848/quyen-4-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.