Chương trước
Chương sau
Vũ VănDịch xoay người lại. Đôi lông mày khí khái của hắn đang nhíu lại không thoảimái, trong ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc và khó hiểu.

Trongmắt hắn, bóng người đang quỳ trên mặt đất kia có một loại gai mắt nói không nênlời.

Tạ HoàiMân mặc một bộ thường phục màu hồng cánh sen, khiến nàng nhìn có vẻ không quágầy, mái tóc ẩm ướt còn xõa trên vai, rủ xuống hai bên, làm nổi bật gương mặtchỉ nhỏ bằng một bàn tay của nàng, làn da nhẵn mịn trong sáng như sứ trắng. Tuycúi đầu thấp tầm mắt, nhưng tròng mắt dưới đôi mi không ngừng chuyển động.

Trongkhoảnh khắc đó, tâm trạng của hắn thoáng xao động, cuối cùng cũng có chút antâm – đã nhìn thấy nàng thật sự bình yên vô sự.

“Đứnglên đi, mặt đất lạnh.” Ngữ khí bình thản.

“Tạ ơn bệhạ.” Tạ Hoài Mân đứng lên, nhưng đầu vẫn không ngẩng.

“Ngươibiết là trẫm?” Hắn hiếu kỳ.

Tạ HoàiMân đáp: “Bệ hạ từng ban thưởng cho hạ quan một chiếc ô. Tuy công công khôngnói, nhưng thần thấy chiếc ô đó là vật trong hậu cung, không phải thứ mà quanviên có thể dùng. Bởi vậy mới tiếp tục suy luận, không khó đoán ra thân phậncủa bệ hạ.”

Vũ VănDịch không khỏi mỉm cười.

“Ngươirất thông minh.”

“Bệ hạquá khen.” Tạ Hoài Mân đúng mực đáp lời.

Vũ VănDịch bước ra khỏi bóng của khóm trúc, đi tới trước mặt nàng.

“Lần ôndịch ở Giang Nam này, công trạng của Tạ đại phu rất lớn, đặc biệt là chuyệndịch chuột, có thể coi là giành công đầu. Ngươi, đã lập được công lớn!”

Tạ HoàiMân chỉ cúi người nói: “Công trạng của thần đổi lấy từ tính mạng của dân chúng,thần không cần công danh gì, chỉ mong bách tính được cả nhà an khang, an cư lạcnghiệp.”

Ý cườitrên gương mặt Vũ Văn Dịch càng rõ ràng, nhìn chằm chằm cái đầu cúi gằm củanàng.

“Ngươinói rất đúng. Nhưng dù sao Tạ đại phu đã lập công, nên luận công ban thưởng.”

Tạ HoàiMân mở to mắt. Dù có khiêm tốn thế nào, lúc này lỗ tai cũng dựng thẳng lên.Nàng nghe hoàng đế nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi là y quan áo đỏ của nội ygiám, thái y đứng hàng ngũ phẩm, được phép lên điện.”

Cuốicùng Tạ Hoài Mân cũng ngẩng đầu lên.

Lập tứcthăng bốn cấp, từ công nhân viên chức bình thường lên làm cán bộ cấp phó phòng,trời có sập xuống cũng không quá đáng. Chiêng trống vang trời, hoa tươi pháonổ. Đại phu Tiểu Tạ lập tức cười nịnh nọt, định quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Chỉ làgối còn chưa chạm đất, cổ tay đã bị nắm lại.

“Đã nóikhông cần.” Ngữ khí tuy mang theo vẻ mệnh lệnh nhưng lời nói lại rất ôn hòa.

Tạ HoàiMân ngẩn người đứng thẳng lại, nhìn nhìn cánh tay bị Vũ Văn Dịch nắm, lại nhìnnhìn vị hoàng đế cao quý kia, nhất thời có chút mơ hồ.

Giâytiếp theo, Vũ Văn Dịch buông tay nàng ra, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như vừa rồikhông hề xảy ra chuyện gì.

Tạ HoàiMân vô thức xoa xoa cổ tay, bầu không khí giữa hai người trở nên có chút xấuhổ.

Sau đóvẫn là Vũ Văn Dịch hắng giọng, tiếp tục nói: “Nói công lao của ngươi rất lớncòn vì loại thuốc trị dịch chuột ngươi phát minh ra, công hiệu rõ ràng. Chư vịlão thái y trong y cục vô cùng khen ngợi. Mấy ngày trước Tần quốc đưa tới quốcthư, ngàn vàng xin phương thuốc, còn mời ngươi tới Tần quốc một chuyến.”

Tạ HoàiMân kinh ngạc: “Bệ hạ không đồng ý đấy chứ?”

“Đồng ýcái gì?” Hoàng đế giả bộ hồ đồ.

Tạ HoàiMân vội vàng nói: “Chính là chuyện đi Tần quốc đấy ạ. Thần không muốn tới chỗbọn họ. Chuyện cao Như Ý lần trước có lẽ bọn họ hận thần đến chết. Dịch chuộtlần này cũng phát xuôi theo dòng nước, thần luôn cảm thấy chuyện này có quan hệtới bọn họ. Nếu thần đi Tần quốc, sợ rằng sẽ bị nghiền xương thành bụi. Bệ hạ coinhư thần có công, thương xót cho thần đi!”

Vũ VănDịch cảm thấy một tràng phát biểu này của nàng vô cùng thú vị, không khỏi lầnđầu tiên trong đời muốn trêu chọc nàng: “Nhưng nếu không đồng ý, quan hệ hainước căng thẳng, chiến loạn phát sinh, sinh linh đồ thán thì phải làm sao?”

Cóđiều, Tạ Hoài Mân không phải người ăn không ngồi rồi, nàng hùng hồn nói lý lẽ:“Sự hưng vong của quốc gia là trách nhiệm của toàn dân, sao có thể đổ lên đầumột nhân sĩ nước láng giềng như thần được? Huống hồ, Đại Ly đường đường thựclực hùng mạnh, quân trang đầy đủ, sao có thể để Tần quốc chèn ép trục lợi nhưthế. Nếu bệ hạ có thời gian ở đây đặt vô số giả thiết, còn không bằng tập trungvào chuyện cao Như Ý. Lần này Giang Nam tổn thất rất nặng, trong chốc lát khó khôiphục như trước, nếu Tần quốc lợi dụng lúc này đẩy mạnh tiêu thụ cao Như Ý trongdân gian, lừa gạt bách tính hút thứ đó để quên đau khổ trước mắt, cảnh tượngtương lai sẽ rất khủng khiếp. Đại Ly rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Sắc mặtVũ Văn Dịch lập tức trầm xuống.

Tạ HoàiMân thấp thỏm, vội vàng nói: “Thần nói sai gì rồi ạ?”

“Không.Ngươi nói không sai.” Giọng nói Vũ Văn Dịch trầm thấp: “Ngươi nghĩ rất chu đáo.Trẫm không nhìn lầm ngươi.”

Tạ HoàiMân tận dụng mọi cơ hội a dua: “Bệ hạ anh minh.”

Vũ VănDịch khẽ cười: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Sau này cùng trẫmhồi kinh.”

“Vâng.”

Vũ VănDịch đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa viện, hắn bỗng dừng chân, xoay ngườinói: “Công danh của ngươi, không phải đổi lấy từ mạng sống của bách tính. Mà từnhững bách tính may mắn thoát chết trao tặng.”

Tạ HoàiMân kinh ngạc nhìn hắn. Ly đế lại ung dung xoay người, rời đi rất nhanh.

Tạ HoàiMân gãi đầu. Tâm tư lãnh đạo đúng là khó đoán.

NgôThập Tam thò đầu vào từ trên tường, không cẩn thận bị Tạ Hoài Mân nhìn thấy.

“Họ Ngôkia! Cậu lăn ra đây cho tôi!” Tiểu Tạ rít lên.

Ngôthiếu gia rất oan ức lê từng bước tới gần: “Chuyện đó… Thật ra… người ta, khôngphải họ Ngô!”

“Mặc kệcậu họ Ngô hay họ Sở.” Tạ Hoài Mân cười âm u: “Cậu thành thật khai báo cho tôi,rốt cuộc là thế nào?”

NgôThập Tam cảm thấy vô cùng phiền muộn. Theo kế hoạch đã định, thân phận của cậuta không phải bị vạch trần trong tình huống thế này. Trong kế hoạch của cậu tacó sự nghiệp vĩ đại, có giai nhân ái mộ, có công tử ăn chơi trác táng xoay mìnhbiến thành nam nhi đầy chí khí. Đến lúc đó, Tiểu Tạ sẽ ngẩn người hỏi: ThậpTam, rốt cuộc cậu là ai? Khi đó hắn mới nhẹ nhàng nói ra thân thế.

Màkhông phải giống hiện giờ, bị nha đầu Tạ Hoài Mân này chỉ vào mũi ép hỏi khôngchút phong phạm: “Rốt cuộc cậu có nói hay không?”

Kếhoạch luôn không theo kịp biến hóa, Ngô Thập Tam day day huyệt thái dương.

“Ngươiđể ta nghĩ đã.”

Tạ HoàiMân châm chọc: “Ngay cả cậu cũng không biết mình là ai? Cậu làm thế nào mà sốngđược đến giờ không biết.”

NgôThập Tam ủ rũ: “Đã phối hợp một năm rồi, vì sao không phối hợp thêm một thờigian nữa?”

“Tôicũng muốn thế lắm!” Tạ Hoài Mân ném cho cậu ta một cái nhìn khinh bỉ: “Nhưngngười khác thì không, cậu đã dẫn cả hoàng đế tới rồi, tôi còn có thể giả vờ câmđiếc hay sao? Cậu nói xem, nếu tôi có một ông anh trai hoàng đế, tôi sẽ là cáigì?”

NgôThập Tam ngu hết thuốc chữa: “Là gì?”

Tạ HoàiMân bùng nổ.

Trongthời khắc Ngô Thập Tam cảm thấy đường xuống địa ngục mở ra, cuối cùng cũngkhông do dự nữa, gào lên: “Ta nói! Ta nói! Ta là Ngô vương của Tân Lăng phủ,trong tôn thất đứng hàng thứ mười ba! Tiên hoàng là bác của ta!”

“À.” TạHoài Mân trở lại vẻ bình thường: “Thì ra là Ngô vương điện hạ.”

NgôThập Tam hỏi: “Từng nghe nói đến chứ?”

Tạ HoàiMân lắc đầu: “Chưa từng.”

NgôThập Tam ngã ngửa: “Tân Lăng ấy! Tân Lăng tuấn nam mỹ nữ ấy!”

Tạ HoàiMân vuốt cằm đánh giá cậu ta: “Đúng là không ngờ nhà. Cậu lột tầng da bên ngoàixuống cho tôi nhìn thử coi.”

Lần nàyNgô Thập Tam thật sự hoảng sợ, run run hỏi: “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi biết tadịch dung?”

“Tôicòn biết cậu đánh phấn nữa cơ!” Tạ Hoài Mân chế nhạo.

Nàngcòn tự khoe mẽ: “Ngô vương gia, không nói dối ngài, tôi đây là đệ tự kín của ythánh Trương Thu Dương, còn cái gì chưa từng nhìn thấy. Chút tiểu kỹ mặt nạ nàycủa ngài còn chưa đủ để tôi nhìn vào mắt đâu!”

Nhưngsự thật là, khi hai người quen biết được hơn nửa năm, một ngày, Ngô Thập Tamsay rượu ngã ra đất, Tạ Hoài Mân đi tới dìu cậu ta lên, nhìn thấy mặt cậu ta bịcạnh bàn vạch ra một tầng da, lúc đó nàng mới phát hiện trên mặt thằng nhóc nàytrùm thêm một tầng gì đó. Đương nhiên chuyện này cả đời Tạ Hoài Mân cũng sẽkhông nói ra.

Sau khibị khinh bỉ đủ rồi, Ngô Thập Tam đi tháo mặt nạ.

Trìnhtự cũng thật phiền phức, phải dùng loại thuốc đặc biệt đổ vào bồn nước hòa tan,sau đó dùng thứ gì đó tương tự như kem dưỡng da xoa lên mặt, làm mềm lớp mặtnạ, sau đó dùng nước thuốc rửa đi.

Lằngnhằng một lúc lâu, cuối cùng làn da cũng nhìn thấy mặt trời, Tạ Hoài Mân tò mòvươn tới trước nhìn kỹ.

Khôngnhìn thì thôi, vừa nhìn, bi thương trong lòng lập tức trào lên.

“ThậpTam…” Ngay cả giọng nói của Tạ đại phu cũng run run.

NgôThập Tam không kìm nén được đắc ý: “Thế nào? Đẹp trai không? Không phải ta tựtâng bốc, hoàng gia nhiều thiếu niên như vậy, chỉ có ta và hoàng đế là tướngmạo xuất sắc nhất.”

“Đúngvậy. Đúng vậy.” Vẻ mặt Tạ Hoài Mân tràn đầy cảm thông, vươn tay khẽ khàng chọcchọc da mặt cậu ta, bỗng nhiên tràn ngập lòng tin vỗ một cái lên vai Ngô vươnggia: “Yên tâm đi, Thập Tam! Nể mặt chúng ta là anh em, hôm nay tôi chấp nhậnkhông ngủ, điều chế thuốc cao thật tốt cho cậu, đảm bảo bôi đến đâu hết mụn đếnđấy, dùng cho da nhạy cảm, không tái phát, hiệu quả nhanh, không có bất cứ tácdụng phụ nào! Ngày mai cậu ngủ một giấc thật say, ngày kia tỉnh dậy lại là mộthảo hán!”

NgôThập Tam không hiểu gì: “Ngươi đang nói gì vậy?”

Tạ HoàiMân tìm cái gương đến: “Tự cậu xem đi.”

Gươngmặt nhỏ, làn da trắng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đôi mắt, cái miệngđều mang theo vẻ đào hoa phong tình, dáng vẻ không chê vào đâu được. Chỉ là…

“Cáigương này lau chưa khô à?”

“Đồngốc! Là mụn trên mặt cậu đấy!”

Cáigương rơi trên mặt đất, keng một tiếng, cũng may là gương đồng nên không vỡ.

“TiểuTạ…” Ngô vương gia nhào tới: “Ngươi nhất định phải cứu ta! Ta không cách nàogặp người nữa…”

Tạ HoàiMân kiên nhẫn hỏi: “Đã bao lâu cậu không tháo mặt nạ rồi?”

NgôThập Tam nói: “Tháo mặt nạ rất phiền phức, mười ngày nửa tháng ta mới tháo rarửa mặt một lần…”

Vẻ mặtTạ Hoài Mân cũng méo xệch theo, suy nghĩ xem nên làm thuốc cao hay trực tiếpđập chết thằng nhóc này.

NgôThập Tam không cam lòng, tự sướng hỏi: “Tuy rằng như vậy, nhưng ngươi vẫn cảmthấy ta rất tuấn tú đúng không?”

“Đúngvậy, đúng vậy!” Tạ Hoài Mân cười có lệ: “Nếu như mụn, trứng cá và tàn nhangđang lưu hành.”

Ngôvương gia lại ôm gương ai oán không ngừng.

Tênviết trên hộ chiếu của Ngô Thập Tam là Vũ Văn Diệp, Tạ Hoài Mân đề nghị đổimiệng gọi cậu ta là Tiểu Diệp Tử, gặp phải phản đối gay gắt, cuối cùng vẫn gọilà Thập Tam.

Đám mụntrứng cá trên mặt Ngô Thập Tam vô cùng có ý chí sống còn, không tình nguyện rờikhỏi sân khấu, dù liên tiếp thất bại nhưng vẫn có không ít phần tử ngoan cốchiếm cứ lãnh địa không chịu lui.

Tạ HoàiMân không đủ kiên nhẫn, dùng một câu hormone thời kỳ trưởng thành mất cân đốiđể đuổi Ngô vương gia đã qua thời kỳ trưởng thành đi, bảo câu ta ăn chay, uốngnhiều nước, rồi không thèm làm thuốc cao mới cho cậu ta nữa.

Nànglàm vậy cũng vì có lý do. Hiện nay bọn họ đang trên đường hồi kinh, đoàn ngườidài dằng dặc, trong đội ngũ còn có một vị hoàng thượng không chịu tiết lộ thânphận. Đi cùng nhóm lãnh đạo là một chuyện vô cùng phiền phức, phải hầu hạ bọnhọ cho tốt, khiến bọn họ hài lòng. Lãnh đạo quốc gia, còn phải đề phòng ám sát.Mỗi ngày Tạ Hoài Mân đều lo lắng theo sát phía sau hoàng đế, đương nhiên khôngcó thời gian rảnh để trị mụn cho Ngô vương gia.

Vũ VănDịch có thể tính là một ông chủ dễ hầu hạ. Anh ta nói ít, thích yên lặng, sinhhoạt không nhiều yêu cầu, cũng không soi mói cấp dưới. Chỉ là, lần này xuấtcung, anh ta vốn có ý định khảo sát dân tình, vì vậy hành trình hồi kinh vốn làmười ngày đã bị kéo dài thành hơn nửa tháng.

Thờitiết đã rất oi bức, lúa nước dưới ruộng đã đơm bông màu xanh, dân chúng khôngphải chịu thiên tai, ôn dịch sống rất bình thản, an tĩnh.

Hôm nayđúng dịp chợ phiên, người qua lại trên đường tấp nập như trẩy hội, tiếng nhómtiểu thương rao hàng, tiếng dân chúng gọi bạn gọi bè không dứt bên tai. Nhữngcô gái phục trang sặc sỡ kết bạn dạo chơi, lưu luyến không rời trước cửa hàngson phấn, trang sức. Mấy đứa trẻ đứng trước cửa hàng đồ chơi bằng đường khôngchịu đi, khóc đến mức nước mũi ròng ròng, mẫu thân khuyên can mãi cuối cùng vẫnbất đắc dĩ lấy tiền ra mua.

Ngườixung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không che giấu tiếng cười thânthiện. Một cô gái trẻ đang mua son cũng nhìn lại đây, đột nhiên nhìn thấy vàingười trong đám đông, gương mặt bỗng ửng hồng, vội giật góc áo bạn đi cùng.

Trongdòng người, mấy người kia vô cùng bắt mắt.

Vũ VănDịch cao lớn anh tuấn, khí vũ hiên ngang, tuy chỉ mặc một bộ trường sam đơngiản nhưng khí thế vương giả thiên quân lại không dễ dàng bị che giấu như vậy.Dọc đường, các cô nương thiếu phụ đều ghé mắt, châu đầu bàn luận.

Vũ VănDịch đã nhiều tuổi như vậy, xưa nay luôn nổi bật, nhưng chưa từng bị soi móinhư thế, dần dần có chút không chịu nổi. Có điều, vẻ mặt anh ta ôn hòa một chútthì mấy cô gái cười ha hả; vẻ mặt anh ta lạnh lùng một chút thì các cô gái lạiliên tục hít sâu, thật là trái phải đều không xong, đúng là khó hiểu.

So vớihoàng đế bệ hạ nghiêm trang, Ngô Thập Tam và Tạ Hoài Mân không khác gì khỉ vừatừ núi xuống.

Chợ náonhiệt, khắp nơi mua mua bán bán, Tạ Hoài Mân không chút khách khí kéo Ngô vươnggia bỏ tiền túi ra. Ăn hết thịt dê xiên lại tới bánh rán trái cây, hết bánh ránlại muốn mua lạc rang.

Mấytháng nay Tạ Hoài Mân trợ giúp khu thiên tai, tự cho rằng ngày ăn không no, đêmngủ không đủ: “Bình thường ăn cơm đến một nửa lại có người đến gọi đi có việc,tôi còn phải nhả miếng cơm đã nhai một nửa ra ấy chứ.” Tạ đại phu miêu tả sinhđộng như thật.

NgôThập Tam rụt cổ tỏ vẻ buồn nôn: “Câu này của ngươi vì sao nghe quen tai quávậy?”

“Cósao?” Tạ Hoài Mân ha ha cười, bỗng nhiên kêu to: “A! Hạt dẻ rang đường! Là hạtdẻ rang đường! Thập Tam, tôi muốn ăn!”

Tên NgôThập Tam coi tiền như rác đành tiếp tục bỏ tiền, kết quả là sờ vào túi, chỉ còncó hai đồng.

Vậy màcậu ta lại vui vẻ: “Xem đi! Vừa mua cây trâm kia cho ngươi đã tiêu hết tiềnrồi! Ta đã nói miếng ngọc rẻ tiền kia có gì tốt, ngươi đừng mua còn không nghe!Giờ không có tiền, hôm nay đừng hòng mua được gì nữa!”

Tạ HoàiMân quay ngoắt mặt đi.

Lúcnày, một khối bạc vụn đưa tới trước mặt nàng.

Tạ HoàiMân ngạc nhiên quay đầu lại, há hốc mồm nhìn sếp lớn: “Hoàng… đại nhân!”

Vẻ mặtbình thản, cứng nhắc của Vũ Văn Dịch lúc này xem ra có pha vài phần buồn cười,anh ta chậm rãi nói: “Cầm dùng đi.”

“Cảm…Cảm ơn đại nhân!” Tạ Hoài Mân hết hồn nhận lấy bạc, hôm nay cũng không định muathêm gì nữa.

Sếplớn, hoàng đế ban cho bạc, phải đặt lên bàn thờ thắp hương cúng bái, ai dámmang ra tiêu?

NgôThập Tam lẩm bẩm: “Thật là, đều chiều ngươi sinh hư rồi.”

Tạ HoàiMân ngọt lịm dựa tới: “Thập Tam gia, cũng là ngài chiều tiểu nữ đấy thôi!”

Ngôvương gia nổi da gà đầy mình.

Một bàthím bán son và hoa cài tóc bên cạnh tò mò tới gần hỏi: “Cô nương, người vừarồi là đại nhân nhà cô à?”

Haingười Tạ, Ngô đồng loạt quay đầu nhìn bà ấy.

Bà thímkia nhiệt tình nói: “Mấy người từ bên ngoài đến phải không? Ai da! Đại nhân nhàcác ngươi nhìn thật tuấn tú! Ta đây sống nửa đời người rồi còn chưa từng nhìn thấyngười nào tuấn tú như vậy đâu! Ông bà chủ nhà các ngươi phải tích bao nhiêuphúc khí mới được một nhi tử như vậy nha!”

Đúngvậy. Tạ Hoài Mân nghĩ thầm, người thường ai làm được hoàng đế đâu.

Bà thímtiếp tục vui vẻ nói: “Đại nhân nhà các ngươi làm gì? Đã thành thân chưa? Ta cómột cô cháu họ đang tuổi lớn đấy!”

“Hả?”Hai người Tạ, Ngô đồng thanh kêu lên.

Bà thímvẫn tự nói: “Thành thân rồi cũng không sao, có một phu quân như thế kia, làmthiếp cũng được…”

Tạ HoàiMân khốn khổ ngắt lời bà: “Thím à, làm thiếp của đại nhân nhà chúng tôi cũngkhông dễ như vậy đâu!”

Ngôvương gia gật đầu hết sức đồng ý.

Bà thímrất đắc ý nói: “Nhà cháu họ ta buôn bán gỗ, gia thế lớn mạnh, diện mạo cũngxinh đẹp trăm người có một, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng tinh thông. Đừng nói làđại nhân nhà ngươi, đưa vào trong cung làm nương nương cũng đủ tư cách ấy chứ!”

Vậy thìbà đưa đi đi.

Tạ HoàiMân liếc mắt nhìn thấy Vũ Văn bệ hạ đã đi hơi xa, những thị vệ mặc thường phụccũng đã đi theo, vì vậy nàng bắt đầu cười giảo hoạt.

Mỗi lầnnàng cười như vậy, Ngô thiếu gia đều rất căng thẳng.

“Thímà.” Tạ Hoài Mân không nhanh không chậm nói: “Thật ra thím không biết, đại nhânnhà chúng tôi, ngài khắc vợ!”

Bà thímkinh ngạc, hạ giọng nói: “Có khắc vợ hơn hoàng đế không?”

NgôThập Tam bắt đầu đổ mồ hôi. Còn Tạ Hoài Mân càng thêm hưng phấn, rất bà tám màhạ giọng, sát lại nói: “Còn lợi hại hơn vị kia nhiều!”

“Sao?Khắc thế nào?” Bà thím rất bát quái.

Tạ HoàiMân nháy mắt: “Lấy một người chết một người, sau này ngay cả thiếp chưa quacửa, mới đính hôn thôi đã sống không nổi rồi.”

NgôThập Tam cười còn méo hơn cả khóc.

Bà thímtrợn mắt há mồm: “Ai da, khủng khiếp như vậy sao? Ông chủ nhà ngươi đã gọingười phá giải chưa?”

“Sao chưa!”Tạ Hoài Mân tiếp tục buôn chuyện: “Nhưng bán tiên kia nói đây là mệnh của đạinhân nhà tôi. Kiếp trước ngài phạm lỗi với Nguyệt Lão, đời này không có chỉhồng nào lâu dài. Là mệnh rồi, không đổi được.”

Bà thímai da kêu lên, vẻ mặt tiếc nuối. Tiểu Ngô ở bên cạnh đang mãnh liệt ho khan.

Tạ HoàiMân đang nói hăng say, không ngừng lại được: “Cũng may một vị phu nhân nhà tôiđã sinh được một thiếu gia, vì vậy cũng không lo không có người nối dõi. Đạinhân nhà chúng tôi cũng không muốn kết hôn nữa.”

NgôThập Tam sắp ho ra máu đến nơi.

Tạ HoàiMân ngoảnh mặt làm ngơ, kết luận lại: “Vì vậy, thím à, cháu gái nhà thím tớichậm rồi, lần sau đến sớm hơn đi.”

Bà thímbỗng nhiên ngẩn người, ngượng ngùng cúi đầu.

Loạitình hình này thường chứng minh một tình huống.

Tạ HoàiMân xoay người, nhìn thấy Vũ Văn bệ hạ mặt vẫn không có biểu hiện gì như trước,cộng với Ngô thiếu gia mặt đỏ tía tai đứng bên cạnh, và mấy thị vệ mặc thườngphục đang xanh cả mặt.

Tạ HoàiMân trợn mắt nhìn, sau đó thong thả quay đầu, móc bạc ra đưa cho một người bánhàng rong: “Ông chủ, cho hai lạng hạt dẻ.”

Ngaykhi Tạ đại phu đang mượn cớ mua hạt dẻ chạy mất, đại khái chỉ có Ngô vương giatrong lúc lơ đãng phát hiện, Vũ Văn Dịch nhẹ nhàng nở một nụ cười khó thấynhưng rất dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.