Vũ VănDịch xoay người lại. Đôi lông mày khí khái của hắn đang nhíu lại không thoảimái, trong ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc và khó hiểu.
Trongmắt hắn, bóng người đang quỳ trên mặt đất kia có một loại gai mắt nói không nênlời.
Tạ HoàiMân mặc một bộ thường phục màu hồng cánh sen, khiến nàng nhìn có vẻ không quágầy, mái tóc ẩm ướt còn xõa trên vai, rủ xuống hai bên, làm nổi bật gương mặtchỉ nhỏ bằng một bàn tay của nàng, làn da nhẵn mịn trong sáng như sứ trắng. Tuycúi đầu thấp tầm mắt, nhưng tròng mắt dưới đôi mi không ngừng chuyển động.
Trongkhoảnh khắc đó, tâm trạng của hắn thoáng xao động, cuối cùng cũng có chút antâm – đã nhìn thấy nàng thật sự bình yên vô sự.
“Đứnglên đi, mặt đất lạnh.” Ngữ khí bình thản.
“Tạ ơn bệhạ.” Tạ Hoài Mân đứng lên, nhưng đầu vẫn không ngẩng.
“Ngươibiết là trẫm?” Hắn hiếu kỳ.
Tạ HoàiMân đáp: “Bệ hạ từng ban thưởng cho hạ quan một chiếc ô. Tuy công công khôngnói, nhưng thần thấy chiếc ô đó là vật trong hậu cung, không phải thứ mà quanviên có thể dùng. Bởi vậy mới tiếp tục suy luận, không khó đoán ra thân phậncủa bệ hạ.”
Vũ VănDịch không khỏi mỉm cười.
“Ngươirất thông minh.”
“Bệ hạquá khen.” Tạ Hoài Mân đúng mực đáp lời.
Vũ VănDịch bước ra khỏi bóng của khóm trúc, đi tới trước mặt nàng.
“Lần ôndịch ở Giang Nam này, công trạng của Tạ đại phu rất lớn, đặc biệt là chuyệndịch chuột, có thể coi là giành công đầu. Ngươi, đã lập được công lớn!”
Tạ HoàiMân chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903845/quyen-4-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.