TriệuKhiêm vừa chết, kinh thành đại loạn.
Tảngsáng ngày hôm sau, Tiêu Huyên dẫn đầu đại quân ép tởi cổng thành. Đang định hạlệnh phá cổng thì cổng thành khẽ rung rung, bất ngờ mở ra. Lão thái giám đầuđầy tóc bạc kia chính là đại tổng quản cấm cung, người luôn ở bên cạnh hoàngthượng, người chăm sóc Yến vương khi còn bé, Lý Thuận Xương.
Gươngmặt già nua của Lý công công đầy nước mắt, run run quỳ xuống trước ngựa củaTiêu huyên, dẫn theo đủ loại quan lại, nội thị phía sau, cung nghênh Yến vươngnhập kinh tận trung.
Tôi vẫnbị Lục gia giam lỏng trong doanh trại ngoài thành, không người thăm hỏi, lạicàng không nhận được một chút tin tức nào từ bên ngoài. Đồng Nhi là người TiêuHuyên phái đến bên cạnh tôi, bọn chúng cũng lạnh nhạt với cô ấy, không hề nểmặt. Hải Đường và mọi người nhiều lần muốn gặp tôi đều bị chặn lại. Sau đó, do điềuđộng quan viên, bọn họ phải theo đội quân y rời đi.
Tôiđiềm tĩnh chờ trong một khu nhà nho nhỏ. Tiết trời mỗi ngày một lạnh, đến ngàythứ năm sau khi Tiêu Huyên vào kinh, tuyết bắt đầu rơi.
Trongtiểu viện vắng vẻ và áp lực, tuyết rơi thành từng lớp, qua một đêm, khung cảnhthay áo mới. Tôi đứng trong sân, nhớ lại ngày nghịch tuyết trong sân Tạ gia hainăm trước.
Khi đótôi còn thật vô ưu vô lo, tưởng rằng không lâu nữa tôi có thể trở về thế giớicủa mình. Nơi đó có bố mẹ, có bạn bè, còn có một người đàn ông tôi thầm mến.Hiện giờ, tôi đứng ở đây, cô đơn, không ai bên cạnh, người tưởng rằng vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903831/quyen-3-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.