Chương trước
Chương sau
TriệuKhiêm vừa chết, kinh thành đại loạn.

Tảngsáng ngày hôm sau, Tiêu Huyên dẫn đầu đại quân ép tởi cổng thành. Đang định hạlệnh phá cổng thì cổng thành khẽ rung rung, bất ngờ mở ra. Lão thái giám đầuđầy tóc bạc kia chính là đại tổng quản cấm cung, người luôn ở bên cạnh hoàngthượng, người chăm sóc Yến vương khi còn bé, Lý Thuận Xương.

Gươngmặt già nua của Lý công công đầy nước mắt, run run quỳ xuống trước ngựa củaTiêu huyên, dẫn theo đủ loại quan lại, nội thị phía sau, cung nghênh Yến vươngnhập kinh tận trung.

Tôi vẫnbị Lục gia giam lỏng trong doanh trại ngoài thành, không người thăm hỏi, lạicàng không nhận được một chút tin tức nào từ bên ngoài. Đồng Nhi là người TiêuHuyên phái đến bên cạnh tôi, bọn chúng cũng lạnh nhạt với cô ấy, không hề nểmặt. Hải Đường và mọi người nhiều lần muốn gặp tôi đều bị chặn lại. Sau đó, do điềuđộng quan viên, bọn họ phải theo đội quân y rời đi.

Tôiđiềm tĩnh chờ trong một khu nhà nho nhỏ. Tiết trời mỗi ngày một lạnh, đến ngàythứ năm sau khi Tiêu Huyên vào kinh, tuyết bắt đầu rơi.

Trongtiểu viện vắng vẻ và áp lực, tuyết rơi thành từng lớp, qua một đêm, khung cảnhthay áo mới. Tôi đứng trong sân, nhớ lại ngày nghịch tuyết trong sân Tạ gia hainăm trước.

Khi đótôi còn thật vô ưu vô lo, tưởng rằng không lâu nữa tôi có thể trở về thế giớicủa mình. Nơi đó có bố mẹ, có bạn bè, còn có một người đàn ông tôi thầm mến.Hiện giờ, tôi đứng ở đây, cô đơn, không ai bên cạnh, người tưởng rằng vĩnh viễnsẽ là chị em đã nằm lại trong đất lạnh; người đàn ông tưởng rằng vĩnh viễn sẽthuộc về mình thật ra chỉ có thể cho tôi những thứ hữu hạn. Thế giới này thayđổi quá nhanh, tôi có chút thích ứng không kịp.

ĐồngNhi đi nhận cơm trở về, vẻ mặt dài ra bực bội.

“Thếnày thật quá đáng! Có loại người đáng giận thế sao?” Cô ấy oán hận.

“Saovậy?”

“Tiểuthư xem cơm nước này đi! Việt thị vệ vừa đi, bọn họ càng ngày càng quá đáng! Tathấy, chúng ta chưa bị Lục gia hại chết đã bị người của vương gia để cho đóichết rồi!”

Hai mónchay, mấy miếng bã đậu, một chén canh suông đã lạnh.

“Trờilạnh, không cho thanh minh đã giam lại, còn cho chúng ta ăn thứ này! Vì saovương gia có thể phái loại người như vậy đến đây?”

“Quênđi.” Tôi cười nhận lấy khay cơm: “Trước đây khi còn chiến trận, các binh línhcó khi còn không được ăn những món thế này đâu.”

“Nhưngmà…”

“Tôicũng không muốn như vậy. Chỉ là, đang ở dưới mái hiên nhà người, sao có thểkhông cúi đầu? Hiện giờ chúng ta là đồng bọn của gian tế, không nhốt vào đạilao đã là không tệ rồi.”

ĐồngNhi tức đến mức đỏ bừng mặt: “Vương gia cũng thật là, nói giam là giam, nhiềungày như vậy rồi cũng không hỏi thăm lấy một lời. Cho dù thẩm vấn phạm nhâncũng phải thăng đường chứ?”

Đôi đũagắp món rau của tôi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Đàn ông, luôn có nhữngviệc quan trọng hơn cần làm.”

Nhanhchân phái người đến bảo vệ tôi, đồng nghĩa với việc khiến cho quan hệ với nhàhọ Lục thêm căng thẳng, nếu còn vội vã rửa sạch oan khuất cho tôi sẽ chỉ khiếncho quan hệ đôi bên họa vô đơn chí. Cách tốt nhất là bỏ quên việc này một thờigian, đợi mọi thứ hạ nhiệt, dư luận lắng lại, việc lớn hóa việc nhỏ, việc nhỏhóa không có.

“Có tintức của Lục tiểu thư không?”

ĐồngNhi nói: “Ta nghe một binh sĩ trông coi chúng ta nói, mạng của Lục Dĩnh Chiđược cứu rồi, chỉ là để lại di chứng, mấy ngày nay vẫn ốm yếu nằm trên giường.”

Bênngoài đột nhiên vang lên tiếng hỗn loạn, có người đang lớn tiếng quát mắng, sauđó cửa bị một cước đá bật ra.

Chúngtôi chạy ra, thấy Trịnh Văn Hạo sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đi vào.

Tôi đợicậu ta đã sáu ngày, nghe nói cậu ta bị thương rất nặng, cũng có thể nhìn rađược cậu ta có thể tới đây đã là không dễ dàng.

Cậu tađi tới từng bước một: “Vân Hương… ở đâu?”

Tôi thởdài một hơi, cùng Đồng Nhi đỡ cậu ta vào phòng.

Tuy đãdùng biện pháp chống phân hủy, nhưng mùi trong phòng cũng không dễ chịu. Haimắt Trịnh Văn Hạo đỏ sậm, thân thể run run, quỳ gối trước giường, muốn nói gìđó, nhưng cuối cùng chỉ vùi đầu vào tay khóc lên.

Tôinói: “Tôi hy vọng cậu có thể đưa con bé đi chôn cất. Còn nữa, mẹ của con bé…”

“Mẹnàng…” Trịnh Văn Hạo ngẩng đầu lên nói: “Mẹ nàng, đã qua đời hơn nửa năm trước…Nghe nói bị bệnh lao…”

Đã quađời?

Tôi suysụp ngồi xuống bên cạnh, một lát sau mới lên tiếng: “Cũng tốt… Hai mẹ con VânHương cuối cùng cũng có thể đoàn tụ dưới suối vàng rồi.”

Trịnh VănHạo lau nước mắt, đứng lên: “Ta muốn đưa nàng đi. Mẫn cô nương, cô cũng cùng tara ngoài đi.”

Tôi lắcđầu: “Quên đi. Tôi vẫn nên nghe vương gia sắp xếp thì hơn.”

TrịnhVăn Hạo vừa nghe tôi nói vậy lại nổi giận: “Tỷ phu cũng bị lão già họ Lục ép buộc!Lão ỷ vào tay cầm binh quyền, lại lập công lớn, ý đồ thao túng tỷ phu. Lão nằmmơ!”

“Lậpcông? Rốt cuộc hiện giờ bên ngoài đang thế nào?”

TrịnhVăn Hạo nói: “Tỷ phu tiến cung gặp được hoàng thượng lần cuối cùng, hoàngthượng trao lại ngôi vị cho tỷ phu trước mặt chúng thần. Mẫn cô nương, hiện giờtỷ phu đang chuẩn bị đại tang và việc đăng cơ, bận đến sứt đầu mẻ trán, lão tặchọ Lục lại nhanh chân thừa thời cơ tranh giành quyền lợi, củng cố thế lực. Tỷphu nhìn thấy rõ ràng nhưng nhất thời không cách nào khống chế.”

Tôi sâukín nói: “Anh ấy sẽ đăng cơ làm hoàng đế sao.”

Dù đãbiết việc này chỉ là chuyện sớm muộn, cũng thường xuyên lén đọng chuyện này ởkhóe môi. Thế nhưng cho đến khi người vốn thân cận bên mình xoay người biếnthành ngôi cửu ngũ chí tôn, đứng trên vạn người mới nhận ra thì ra khoảng cáchcó thể kéo xa đến vậy chỉ trong một buổi chiều tà.

TrịnhVăn Hạo ngay thẳng căm giận nói: “Lục tiểu thư lúc thì nóng sốt lúc lại hụthơi, ba ngày hai lần thay đổi, lão già họ Lục thích nhất là diễn trò, trước mặtmọi người rơi nước mắt nước mũi nói với tỷ phu rằng phu nhân mất sớm, chỉ cómột người con gái, nói bằng lòng dâng ra tất cả, chỉ xin tỷ phu chăm sóc LụcDĩnh Chi. Tỷ phu không tiện không nể mặt, muốn từ chối cũng không xong.”

ĐồngNhi ho khan một tiếng, Trịnh Văn Hạo ngậm miệng lại.

Tôikhông nhịn được cười lạnh: “Lão già họ Lục đúng là biết cách bốc phét, đâu cóthấy lão thật sự giao tất cả ra!”

TrịnhVăn Hạo tức giận nói: “Đương nhiên lão chỉ nói suông vậy thôi! Không có binhquyền, cha con họ Lục chẳng là gì cả, lấy gì để áp chế tỷ phu?”

Binhquyền.

Tôikhông nói gì nữa.

Trămvạn hùng binh Đông quân, cho dù chỉ có một phần ba trung thành với Lục gia cũngcó thể khiến giang sơn nghiêng ngả lần thứ hai. Bắc Liêu khoanh tay đứng nhìnlà vì chắc chắn rằng Tiêu Huyên sẽ không thất bại chứ không phải vì nể mặt tôiđã cứu thái hậu của bọn họ. Nếu bên này cá chết lưới rách, tôi cá một lượng bạclà bọn họ nhất định sẽ xua binh xâm chiếm phía Nam.

TrịnhVăn Hạo ôm lấy Vân Hương, bước ra ngoài. Không biết Việt Phong đã trở về từ baogiờ, thấy Trịnh Văn Hạo như vậy, suy nghĩ trong thoáng chốc rồi phất tay đểbinh sĩ lui, cho cậu ta rời đi.

Tôinhìn bóng lưng đi xa của cậu ta, trong lòng thầm nói lời từ biệt với Vân Hương.

ViệtPhong hộ tống chúng tôi về phòng. Trong phòng không có bếp sưởi, chỉ có mộtngọn đèn dầu, cơm nước còn bày trên bàn chưa kịp dọn.

Tôiphất tay một cái: “Không có nước trà, cũng không có gì để chiêu đãi anh rồi.”

Kết quảlà Việt Phong nghiêm mặt, xoay người ra ngoài.

Khôngđến mức như vậy chứ, chẳng phải chỉ là một chén trà thôi sao!

“Chuyệngì thế này?” Ở bên ngoài, Việt Phong lớn tiếng mắng người: “Vì sao ngay cả mộtbếp lửa cũng không có, cơm nước này là thứ gì?”

“Việtthị vệ, bọn thuộc hạ không phục. Nữ nhân đó hại chết nhiều huynh đệ nhưng vậy,chẳng lẽ còn có thể ở đây ăn ngon mặc đẹp hay sao?”

“Hoangđường!” Việt Phong tức giận: “Tin đồn thất thiệt, hồ ngôn loạn ngữ!”

“Nhưngbên ngoài đều nói vậy…”

“Cácngươi là binh lính của vương gia, người khác truyền tai nhau thế nào các ngươitin như vậy?”

“Nhưngnếu cô ta không có gì đáng nghi, tại sao vương gia lại giam giữ cô ta?”

Tôinghe một lúc lâu, không nhịn được mà đi ra ngoài hỏi: “Bên ngoài nói gì vềtôi?”

Lúc nàynhững binh sĩ kia lại ngậm miệng không nói gì.

Tôihỏi: “Vậy, có phải tất cả tướng sĩ đều cho rằng tôi là gian tế, hô hào muốntrừng trị tôi không?”

ViệtPhong rất xấu hổ, châm chước từ ngũ rồi nói: “Bên ngoài quả thật có nhiều lời…đồn đại bất lợi với cô nương. Xin cô nương đừng lo lắng, chỉ là đồn đại, lâudần sẽ tự nhiên biến mất.”

Tôikhông nhịn được cười khổ. Nếu chỉ là lời đồn vô ý thì dễ tiêu tan, nhưng cố ýlan truyền hãm hại thì không dễ trấn áp như vậy đâu.

ViệtPhong tái mặt nói: “Chỉ đơn giản là bịa đặt sinh sự thôi, cô nương đừng đểtrong lòng. Dọc đường cô nương cứu sống bao nhiêu người, mọi người đều nhìnthấy tận mắt.”

Phíadưới có mấy binh sĩ dường như từng nhận ân huệ của tôi, vội vàng gật đầu.

Tôi chỉlà một cô gái nhỏ, có cần thiết phải cố tình chế tạo tin đồn hãm hại tôi nhưvậy không?

ViệtPhong tự mình dẫn người đưa bếp sưởi và cơm nước nóng hổi đến, giải quyết vấnđề cấp bách của chúng tôi. Tuy rằng đã có bếp sưởi, nhưng tôi vẫn ngủ khôngyên, gặp vô số mộng mị, khi tỉnh dậy lại không nhớ nổi bất cứ thứ gì.

Đang ởtrong chăn ấm không nỡ ra ngoài, tôi bỗng nghe được tiếng pháo vang lên xa xatừ trong thành.

“Làpháo mừng.” Khi đưa điểm tâm tới Việt Phong đã nói với tôi: “Hôm nay là ngàythứ bảy sau khi cử hành tiên đế tấn thiên. Bảy ngày sau là lễ tế trời, tiếp đólà đưa tiên đế nhập hoàng lăng.”

“Rồisau đó chính là tân đế đăng cơ phải không?” Tôi hỏi.

“Vâng.”

Tôi tựavào cửa, thở ra một hơi thật dài.

Người kia,sẽ đăng cơ thành tân đế.

Tôi độtnhiên cảm thấy Yến vương mà người ta nhắc đến này thật xa lạ, hoàn toàn khôngphải là người mà tôi đã biết. Tiêu Huyên tốt đẹp nhất, nguyên sơ nhất tronglòng tôi, nhị ca của tôi, phóng khoáng, thẳng thắn, lạc quan, tự tại.

Thếnhưng, con người của hiện tại, một người vinh quang, sáng chói, chí tôn, mộtngười đang tốt đẹp đã vì âm mưu, đấu tranh, hy sinh mà hoàn toàn thay đổi. Rõràng là anh đã bước ra khỏi vòng tròn nhỏ bé của chúng tôi, đi về một hướngphức tạp hơn, một thế giới rộng lớn hơn. Còn tôi, vẫn luẩn quẩn tại đây, sợhãi, nao núng trước thế giới vốn đơn giản và thuần khiết này.

Tôi tựhỏi bản thân, tôi thật sự có đủ dũng khí sao? Tôi thật sự có năng lực, có quyếttâm và nghị lực để đứng bên cạnh anh, đối mặt với một người lại một người phụnữ, đối mặt với những đợt sóng ngầm mãnh liệt trên triều đình, đối mặt với cảthiên hạ cần trấn an, thống trị hay sao?

Tôi tựco mình lại, tôi biết, ngoại trừ chính tôi, không ai có thể cho tôi câu trảlời.

Khitình yêu còn nồng nàn mãnh liệt, bất cứ chuyện gì nhìn bề ngoài đều có vẻ thậtđơn giản, thế nhưng, chỉ cần một ngày thoáng tỉnh táo suy nghĩ lại, mọi trắctrở và mâu thuẫn trong đó sẽ trồi lên khỏi mặt nước. Tôi không chỉ sợ người đànông của chính mình sẽ bị cướp đi, tôi còn sợ cuộc sống xoay chuyển đến mức tôikhó có thể chống đỡ.

Độtnhiên, trong một buổi sáng tinh mơ lạnh lẽo và hiu quạnh này, tôi đặc biệt nhớTiêu Huyên của ngày trước.

Sángsớm ngày hôm sau, tôi bị tiếng vó ngựa và tiếng người ầm ĩ đánh thức. Trời mùaĐông sáng rất muộn, hiện giờ bên ngoài vẫn chỉ là một khoảng không màu lam âmu.

Tôi bựcbội đứng dậy, cào cào mái tóc rối bời, giữa mùa đông mà bị đánh thức khỏi ổchăn ấm khiến cho bất cứ ai cũng muốn mở miệng chửi thề.

Tôi vộivã mặc quần áo, túm tóc lên rồi mở cửa phòng. Gần như cùng một lúc, cửa lớn bênngoài lại bị người ta một cước đá văng lần thứ hai.

Kháchkhứa gần đây vì sao cứ một người lại bạo lực hơn một người như vậy?

Tôinhớn nhác chạy ra ngoài, chỉ thấy thị vệ mở đường, Tiêu Huyên bước nhanh tới.

Tôi sẽvĩnh viễn ghi nhớ chuyện xảy ra trong buổi sáng ngày hôm đó.

TiêuHuyên đã lâu không gặp mặc long bào thêu hoa văn mây khói bằng chỉ vàng trênnền đen trang nghiêm, thắt lưng ngọc thạch, đầu đội kim quan khảm minh châu,phong thần tuấn lãng, tỏa ra khí thế vương giả thiên quân.

Anhnhìn thấy tôi, nét mặt căng thẳng lộ ra nụ cười vui sướng, gương mặt bấy lâuvẫn âm trầm đầy áp lực mang theo vẻ thoải mái và vội vã. Anh gần như khẩn cấp khoácchiếc áo choàng màu đỏ rực rỡ thêu hoa văn kim phượng tường vân lên vai tôi,sau đó kéo tôi vào vòng tay anh.

Tay anhrun run, không kiềm chế được sự hưng phấn.

Cùnglúc đó, những binh lính đi theo anh đều quỳ xuống, đông nghìn nghịt. Đám ngườibộc phát ra tiếng hô to:

“Ngôhoàng vạn tuế… Nương nương thiên tuế…”

Tôihoảng sợ mở to mắt. Tiêu Huyên ôm tôi, vui sướng nở nụ cười.

Tôiđược đón vào kinh, đưa tới Tạ phủ, gặp được cha mẹ, anh trai và chị dâu đã hainăm không gặp. Nhất thời thật nhiều điều cảm thán.

Nhữngngày tôi theo Tiêu Huyên tự do vui vẻ ở thành Tây Dao, bọn họ lại bị giữ trongkinh thành, bị Triệu đảng chèn ép, giám thị, trải qua cuộc sống nơm nớp sợ hãi.Mái tóc vốn hoa râm của Tạ thái phó nay đã trắng như tuyết, Tạ phu nhân cũnggià nua, tiều tụy đi nhiều. Trên mặt đại ca có nhiều bể dâu hơn, chị dâu cũngtrở nên chín chắn, điềm tĩnh. Tạ Linh Quyên thì ra đã trổ mã thành một thiếu nữthướt tha, hai cậu em trai mới sinh cũng đã biết chạy.

Tạ phunhân kéo tay tôi, rơi không ít nước mắt. Còn Tạ thái phó lại thật vui vẻ, thấmthía nói với tôi: “Đứa bé con tính tình ngang bướng, trước đây người bên cạnhcó thể nhường nhịn con, nhưng sau này tiến cung rồi, không thể tự do như ở nhànữa. Con cần phải thận trọng hơn.”

Tôinhất thời toát mồ hô lạnh, vì sao cảm thấy hai năm vừa qua dường như chỉ là mộtgiấc mơ, bài học trước khi bỏ nhà đi còn chưa kết thúc?

Tạ phunhân được gợi nhớ, cũng nói với tôi: “Tỷ tỷ và tỷ phu của con đều đã được đónra ngoài, ngày mai con tới phủ thái tử chào hỏi một chút đi.”

Tôi ngờnghệch gật đầu.

Nhắctới chủ đề này, Tạ phu nhân lại sầu lo hơn vài phần: “Kết quả chúng thần trongtriều thương lượng là tỷ phu con được phong làm U Sơn vương.”

“U Sơnnơi đó tuy giàu có nhưng lại ở tận Tây Nam xa xôi thì phải.”

Tạ phunhân than thở: “Còn có thể thế nào được nữa? Như vậy đã là tốt lắm rồi. Chỉđáng thương cho tỷ tỷ con, cũng phải đi theo, sau này không biết còn có thể gặplại hay không.”

Tạ tháiphó cũng thở dài theo: “Vì vậy, Tiểu Hoa, con phải giúp Tạ gia chúng ta nở màynở mặt. Khó có được vương gia lại thích con như vậy.”

Mặt tôiđỏ lên.

Ông Tạrất đắc ý nói: “Năm đó Tuệ Không đại sư nói con sẽ là mẫu nghi thiên hạ, chúngta còn không tin, hiện giờ xem ra đại sư thật sự là cao nhân. Thế sự đúng làkhó lường. Lục gia lập đế có công, một lòng muốn vương gia lập con gái nhà mìnhlàm hậu. Vương gia cứng rắn phản đối mấy ngày, không chỉ rửa sạch tội danh giantế cho con, còn nói với thần tử mấy năm nay con vẫn giúp đỡ người bày mưu tínhkế, cống hiến hơn người, xứng là mẫu nghi thiên hạ. Nói đến đoạn xúc động,vương gia còn rưng rưng nước mắt, khó có thể kìm nén. Lục gia kia đành phải lùivề thứ hai.”

Tôi đâyngay cả cổ cũng đỏ lên theo. Thật sự không thể tượng tượng được hiệu quả củamàn kịch mà Tiêu vương gia diễn trước triều đình.

“Vìvậy, sau này con là hậu, tiểu thư Lục gia kia chỉ là phi mà thôi!” Ông Tạ đắc ýdào dạt: “Nhưng con gái à, Lục gia thế lực hùng mạnh, tay nắm binh quyền, khôngphải loại người mà những người đọc sách như Tạ gia chúng ta có thể chống lạiđược. Tuy rằng tương lai con là hậu, cô ta là phi, nhưng đối với cô ta, con vẫnphải nhường nhịn ba phần…”

Tạ tháiphó nói liên miên không ngừng nghỉ, thế nhưng không một chữ nào có thể tiếp tụcvào tai tôi nữa. Tất cả những gì tôi nghe được là những tiếng ù ù kỳ quái đangvang lên trong đầu. Một luồng khí lạnh bò lên theo cột sống, rồi truyền ra khắpthân thể.

“Cha.”Cuối cùng đại ca cũng mở miệng: “Tiểu muội mệt rồi.”

Tôihoang mang cười cười, chỉ cảm thấy vẫn không cách nào hít thở thông suốt.

Màn đêmbuông xuống, tôi ngủ trong chính khuê phòng của mình.

Hai nămkhông trở về, nơi này đã thay đổi rất lớn, có lẽ Tạ gia đã chú ý dọn dẹp mộtphen. Loại hoa cỏ mới, cửa sổ sơn mới, đồ dùng bên trong đều đổi thành nhữngvật dụng đẹp đẽ, quý giá.

ĐồngNhi vui vẻ: “Tiểu thư, thế này là đúng rồi. Sau này tiểu thư sẽ là nương nươngtrong cung, khuê phòng sao có thể đơn giản được! Thế này rất tốt, Lục Dĩnh Chitranh tới tranh lui, cuối cùng vẫn phải thua người làm thiếp. Sau này có thểvênh mặt nhìn cô ta rồi!”

Tôicười cô ấy thật ngây thơ đáng yêu.

Dù cólà hoàng hậu thì sao? Không phải ông Tạ vừa mới đặc biệt dặn dò tôi phải ngườinhịn hay sao. Tương lai ở trong cung, ai mới là chủ nhân chân chính còn chưanói chắc được.

Đêm đó,ánh trăng thật đẹp. Nửa đêm, tôi có một giấc mộng, trằn trọc tỉnh lại, làm thếnào cũng không ngủ được nữa, dứt khoát khoác thêm áo ra ngoài ngắm trăng.

Trăngmười lăm, cao cao lơ lửng trên trời, ánh sáng màu bạc trải khắp mặt đất. Tôi mởđôi bàn tay ra, đón được một mảnh trăng sáng.

“Bấtkham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ*. Hai câu này đúng không?.”

*Hai câu thơ cuối trong bài “Vọng nguyệt hoài viễn” (Ngắm trăng, nhớ người xa)của Trương Cửu Linh:

Bảndịch của Anh Nguyên:

Ánhtrăng, sao bốc tặng người!

Đànhvào giấc ngủ hẹn nơi mộng lành…

Tôinhìn theo giọng nói quen thuộc, vị trí quen thuộc, bóng người quen thuộc.Khoảng thời gian hai năm dường như chưa từng tồn tại.

TiêuHuyên mặc một bộ trang phục đơn giản màu xanh đậm, tuyết phủ kín mặt đất, dườngnhư anh không hề cảm thấy lạnh, ngồi xổm trên tường nhếch miệng cười với tôi.Gương mặt tuấn tú, lãng tử kia khôi phục vẻ phóng khoáng năm đó.

Tôi đáplại anh bằng một nụ cười dịu dàng: “Nhị ca.”

TiêuHuyên nhảy xuống, đi về phía tôi.

“Chìatay ra đây.”

“Cáigì?”

Anh dứtkhoát bắt lấy tay tôi, nhét vào trong tay tôi một thứ gì đó, là một cái hộp nhỏbọc gấm.

Khôngphải là nhẫn cầu hôn đấy chứ?

Tôicười mở ra nhìn, bên trong là một khối ngọc bích cỡ quả nhãn, phát sáng dìudịu, trơn bóng bắt mắt, trong đó có vài tia sáng xanh biếc đang quấn lấy nhau,hợp thành đồ án hình con chim. Cầm trong tay còn có thể cảm giác được một luồnghơi ấm ôn hòa.

“Là mộtmiếng ngọc ấm?”

TiêuHuyên cười đeo miếng ngọc lên cổ tôi: “Đông ấm Hạ lạnh, có thể hộ thể dưỡngkhí, lại tránh độc trừ tà, là miếng ngọc tường phượng.”

“Quýlắm à?” Tôi hỏi.

TiêuHuyên vươn tay điểm lên mũi tôi: “Hoàng hậu các triều đại đều mang theo bênmình, nàng nói xem?”

Tôi lậptức cảm thấy cần cổ thật nặng.

TiêuHuyên cầm tay tôi, đặt lên ngực anh, nói: “Ta thề với nàng, miếng ngọc tườngphượng này cả đời này sẽ chỉ thuộc về một mình nàng.”

Tay tôicảm nhận được sự rung động trong ngực anh. Giọng nói anh trầm thấp vững vàng,từng câu từng chữ đều len lỏi vào tim tôi.

TiêuHuyên là người đã nói là làm, coi trọng hứa hẹn, là một người đàn ông có tráchnhiệm. Tôi tin anh.

“Mấyngày này của anh cũng không dễ dàng phải không?” Tôi nhìn vành mắt thâm quầngcủa anh rồi hỏi.

TiểuHuyên cười mệt mỏi: “Ta vội vàng tiến cung lại nhận được tin bệnh tình củahoàng huynh nguy kịch, hoàng huynh giữ hơi thở cuối cùng chỉ vì chờ ta.”

“Khôngngờ người lại dứt khoát truyền ngôi cho anh.”

“Suycho cùng, hoàng huynh vẫn là người hiểu rõ ra nhất.” Vẻ mặt Tiêu Huyên bỗngchuyển thành xấu hổ: “Nhưng, khi ở một mình, hoàng huynh lại nói ra nguyên nhânthật sự. Nói là có hứa hẹn với mẹ ta.”

“Eh?”Tôi kêu to, Tiêu Huyên vội vàng bịt miệng tôi lại.

Tôi đẩytay anh ra, hạ giọng nói: “Thật ra anh là con của tiên đế sao?”

“Đừngnói bậy!” Tiêu Huyên đỏ mặt: “Hoàng huynh mến mộ mẹ ta là thật, nhưng mẹ ta sẽkhông làm loại chuyện như vậy!”

Tôicười: “Làm gì mà căng thẳng như vậy. Cho dù có là sự thật cũng đâu có sao. Yêunhau mà không thể ở cạnh nhau, có một đứa con cũng coi như bồi thường.”

Sắc mặtTiêu Huyên biến thành đen sì, tôi vội vàng đầu hàng: “Được rồi, được rồi, khôngnói chuyện này nữa. Đại lễ đăng cơ của anh chuẩn bị đến đâu rồi?”

Lúc nàyTiêu Huyên mới toét miệng cười: “Ngày mai sẽ đo đạc làm y phục cho nàng.”

“Anhđăng cơ với em may y phục có liên quan gì đến nhau?”

“Nhađầu ngốc.” Tiêu Huyên lại nhéo má tôi, đây là động tác năm đó anh rất thíchlàm: “Phong vương lập hậu, đương nhiên phải đồng thời tiến hành. Trước đây tađại nghiệp chưa thành, nàng không muốn bàn chuyện kết hôn với ta, giờ nên camtâm tình nguyện gả cho ta rồi chứ?”

Tôinhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của anh, trong đôi mắtkia tràn ngập ước mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc, tất cả những lời muốnnói đều nghẹn lại trong cổ họng.

“Saovậy?” Anh phát hiện ra sự khác thường của tôi: “Có gì không đúng sao?”

“Em…”Tôi thật sự không biết nên nói thế nào: “Trước kia em không chịu lấy anh là vìem còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với hôn nhân. Mà bây giờ lại càngthăng cấp. Em nghĩ em… quá đột ngột… Anh thật sự cho rằng em thích hợp để làmhoàng hậu một nước sao?”

“TiểuHoa?”

“Từ nhỏem chưa từng tiếp nhận sự dạy dỗ về phương diện này, em hoàn toàn không biếtphải làm gì. Những gì em có thể làm, anh đều biết rồi đấy, đơn giản là làm mộtchút dược, quanh quẩn trong vòng tròn nhỏ bé của mình. Mà tương lai, không nóinhững việc khác, sẽ có cả một đám nữ quyến hoàng tộc muốn em dẫn dắt, thốngtrị. Em chữa bệnh được, nhưng còn chữa người, là trăm triệu lần không được!”

“TiểuHoa!” Tiêu Huyên hít sâu, nắm lấy hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Tất cảđã có ta! Nếu nàng không thích, không cần làm gì cả! Ta chỉ hy vọng sau nàynàng có thể ở bên cạnh ta, sống một cuộc sống ung dung, hạnh phúc, tự do tựtại. Nàng vì ta mà trả giá nhiều như vậy, nàng xứng đáng để ta dùng một chiếcmũ phượng báo đáp…”

“Mũphượng không phải một sự báo đáp, A Huyên.” Tôi giãy khỏi bàn tay anh, phiềnmuộn nói: “Đó là trách nhiệm, là nghĩa vụ, là nặng nề. Em… Em…”

“TiểuHoa!” Tiêu Huyên nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay nàng đã chịu oan ức. Nàng chịukhổ, chuyện đó ta đều biết. Lục gia gây nên chuyện này, hiện giờ ta chưa thểđộng vào bọn họ, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt bọn họ trả giá. Ta sẽ khôngđể nàng ngang nhiên bị ức hiếp. Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta, ta muốnngười trong thiên hạ đều phải quỳ dưới chân nàng.”

Câu nóichấn động, vẻ mặt nghiên túc. Trái tim tôi đập thật nhanh.

“Nhưng…”Tôi châm chước nói: “Em cũng không quan tâm đến tôn vinh hay phú quý gì đó.Điều em muốn, chỉ là hạnh phúc bên người em yêu cả đời.”

TiêuHuyên cười vuốt tóc tôi: “Đương nhiên chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời.”

Tôichâm chọc: “Có Lục Dĩnh Chi chen một chân, anh có hạnh phúc hay không em khôngbiết, nhưng em khẳng định em sẽ không có cách nào hạnh phúc được!”

Bầukhông khí lập tức đóng băng.

TiêuHuyên nhìn tôi chăm chú một lát rồi thở dài: “Cô ấy mới là mấu chốt, phảikhông?”

Tôibuông tầm mắt.

“Nàngđối với cô ấy, có chút hiểu lầm.”

Tôi chếnhạo: “Em nghĩ anh là con trai của tiên hoàng, đó mới là hiểu lầm. Còn Lục DĩnhChi muốn cướp anh khỏi em, đó là sự thật!”

“TiểuHoa.” Tiêu Huyên kéo tay tôi, dè dặt nói: “Dĩnh Chi xuất thân trong nhà quânnhân, phong cách làm việc đương nhiên sẽ mạnh mẽ, cứng rắn hơn tiểu thư thưhương khuê tú một chút. Có lẽ cô ấy mạo phạm nàng, nhưng cô ấy không có ác ý.Cô ấy đã nói với ta, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ nàng.”

“Cảm ơnsự khen ngợi của cô ta.” Tôi hất tay Tiêu Huyên ra: “Nhưng em không có cách nàotiếp nhận ý tốt đấy.”

“TiểuHoa!” Tiêu Huyên nói: “Cô ấy không tệ như nàng nghĩ đâu…”

“Anh sẽlấy cô ta chứ?” Tôi ngắt lời anh ấy.

TiêuHuyên thở dài một hơi, gật đầu lấy lệ, lại lập tức vội vàng nói: “Cô ấy vĩnhviễn sẽ không hơn được nàng, Tiểu Hoa. Nàng là nữ nhân độc nhất vô nhị trongcuộc đời ta, là người ta cam tâm tình nguyện nắm tay cả đời. Mà ta cũng tuyệtđối không cho phép Lục gia lớn mạnh hơn nữa, khiến cho chuyện đã xảy ra vớitiên đế tái hiện với ta. Nếu ta đã diệt Triệu gia, sẽ không cho phép xuất hiệnmột Lục gia.”

Tay tôivô lực buông xuống.

“Cô ta…Còn những người khác đúng không?” Tôi nói: “Mẹ nói, Trương Vĩ Dân có ý định gảem gái cho anh. Còn có thể có tuyển tú, thu thập con gái quan viên khắp nơi,thay đổi toàn bộ người hầu trong cung, tiến hành một cuộc thay máu.”

TiêuHuyên không phủ nhận: “Chuyện này ắt không thể thiếu. Ta không thể giữ lại taihọa ngầm trong cung, cũng phải nắm giữ triều thần. Bọn họ cố ý vung dây, đươngnhiên ta sẽ phải nắm lấy. Giang sơn này ta còn chưa ngồi vững, một mảnh sơn hànày cũng không thể chịu nổi vụ rung chuyển thứ hai. Tiểu Hoa, nàng…”

“Emhiểu.” Tôi thấp giọng nói: “Em cũng không nói anh làm sai.”

TiêuHuyên nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn anh. Anh cũng nhìn thật sâu vào mắt tôi.”

“Nàngmuốn ta thề thế nào cũng được. Cả đời này ta có rất nhiều nguyện vọng, nhưngnguyện vọng tốt đẹp nhất chính là nàng có thể ở bên ta.”

Tôi nhẹgiọng nói: “Em không muốn anh nói ra một số lời thề mà tương lai anh sẽ hốihận.”

TiêuHuyên vừa lo lắng vừa đau đớn, đặt trán mình lên trán tôi, nói: “Ta thề, tươnglai chỉ yêu một mình nàng, con của nàng sẽ là hoàng đế tương lai, gia tộcnàng…”

Tôi chekín miệng anh.

Có mộtsố lời nói, thật ra càng nói càng sai. Tôi nên giải thích chế độ một vợ mộtchồng với một người đàn ông sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh này thế nào đây.Có lẽ, yêu cầu tình yêu và hôn nhân đôi bên bình đẳng với một đế vương chính làhành động ngu ngốc, tức cười nhất thiên hạ.

“Emkhông cần những hứa hẹn đó.” Tôi cười cười với anh: “Anh chưa từng lừa dối em.Những gì anh có thể làm, anh đều làm được. Những gì anh không làm được, chỉ donăng lực của anh không đủ, chứ không phải lỗi của anh. Em không chiếm đượcnhững gì em muốn, nhưng em sẽ không hối hận vì đã yêu anh.”

“TiểuHoa?” Tiêu Huyên có chút bất an.

Tôinhín vai: “Em mệt rồi, ngày mai em còn phải đi gặp tỷ tỷ. Anh cũng về nghỉ ngơiđi.”

TiêuHuyên im lặng, ánh mắt rực sáng, tôi quay mặt sang chỗ khác.

Anhvươn tay ôm lấy tôi, giống như dùng hết sức lực toàn thân mà ôm lấy, gương mặtvùi sâu trên vai tôi, thật lâu, thật lâu, vẫn không buông tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.