Tôi lậptức muốn từ chối. Buồn cười, bụng cô đầy dấm thì đi mà hun chính mình, cớ gìlại hất lên người tôi. Cô tiểu thư này thật không phúc hậu.
Thếnhưng tôi vừa định mở miệng vàng, đã nghe Tiêu Huyên hạ chỉ, không chút ý tốt:“Tiểu Mẫn, cô viết một bài đi. Không phải cô cũng đã được học sao?”
Đôi namnữ chó má này! Lúc đó, tôi có một loại kích động muốn lật bàn đá ghế, muốn đemtất cả trà giấy, nghiên mực trên bàn đập thẳng vào bản mặt ngoài cười nhưngtrong không cười kia của Tiêu Huyên.
Giọngnói ôn hòa của Tống Tử Kính vang lên đúng lúc, gọi lý trí của tôi trở về: “Mọingười đang nhìn kìa, cô tùy tiện viết một bài đi.”
Tôiuống cạn một chén rượu để đè nén sự tức giận. Tùy tiện viết? Viết cái gì? Viết“hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết” (một câu trong“bài ca tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô” của Sầm Than),hay“bắc quốc phong quang” (Bài thơ “Thẩm viên xuân – tuyết”của Mao Trạch Đông)? Tôi xin lỗi tiền bối cách mạng, xin lỗi thầy giáotrung học, tôi nhận, ngay cả bài “Thẩm viên xuân” của ông nội Mao tôi cũngkhông thuộc hết. Chuyện viết thơ này, kẻ biết không khó, khó kẻ không biết, bắttôi viết thơ chẳng khác nào kêu gà trống đẻ trứng, rõ ràng là ức hiếp ngườikhác.
Tronglúc tôi đang nắm bút, ánh mắt tràn ngập oán hận, Tống Tử Kính bỗng dựa sát vào.Gương mặt tuấn tú của anh ta phóng đại trước mắt tôi, mỉm cười nhẹ giọng nóivới tôi: “Đừng căng thẳng, cứ từ từ.”
Âmthanh mềm mại, trầm thấp, hơi khàn khàn, vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903808/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.