Quyển 2: Đại mạc thiên
PhíaBắc kinh thành có một thị trấn tên là Tam Xuyên, trong trấn có một nhà trọ bìnhdân tên là Long Môn, trong nhà trọ có một bà chủ tên là… không, không, khôngphải Kim Tương Ngọc, mà là Từ Phượng Tiên.
Nữ sĩTừ Phượng Tiên năm nay ba mươi có lẻ, mới sắp già mà vẻ quyến rũ đã không còn,hoặc là căn bản chưa từng tồn tại vẻ quyến rũ đó. Từ nữ sĩ có làn da màu đồngmà người phương Tây có cầu cũng không được, mỡ trên người cũng thừa thãi nhưtài sản của chị ta. Đập vào mắt là bộ ngực vĩ đại, biểu tượng của phái nữ, cóvẻ không chịu nổi cô đơn, phải chen ra ngoài vạt áo để thăm thú cảnh sắc bênngoài. Người ta thường so sánh thứ ấy với quả đu đủ, hôm nay quan sát ở phạm vigần, tôi cảm thấy hai chữ bóng nước thì chính xác hơn. Bởi vì đu đủ thì cứngcòn bóng nước thì mềm, đu đủ thì rắn còn bóng nước thì lỏng. Hơn nữa, đại kháibởi vì tôi nhìn chằm chằm nên Từ nữ sĩ rất đắc ý ưỡn ngực ra, tôi buồn nôn vộivàng quay mặt sang chỗ khác.
Từ nữsĩ nhếch môi, lộ ra một hàm răng nhiễm tetracycline, nếp nhăn như khe rãnh bịnước mưa xói mòn trên cao nguyên, một đôi mắt giống như phải dùng dao cắt mộtđường mới nhìn thấy ánh sáng dán chặt lên người Tống Tử Kính.
Chị taxoay thắt lưng, hỏi: “Khách quan từ đâu tới?”
Tôicướp lời: “Từ chỗ nên tới.”
Bà thímhọ Từ không để ý đến tôi: “Muốn đi đâu?”
Tôi lạibon chen: “Tới nơi nên đi.”
“Kháchquan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903797/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.