Không nói lên điều gì nhiều của một cuộc tình sóng gió, đơn giản chỉ là ngồi uống một tách cà phê đen, hướng ra bên ngoài cửa sổ và nhớ lại khoảng không gian thời niên thiếu đã qua của mình. Thời thanh xuân ấy đẹp lắm, nhưng giờ đây chỉ còn là hoài niệm bên một tách cà phê không đường và quyển sách đang lật dở. Ta hoài niệm về dĩ vãng của tuổi trẻ đã qua, hoài niệm về những tình cảm chớm nở để rồi khi yêu nhau say đắm thì lại phải xa nhau và rời bỏ nhau để đi một lối đi riêng. Ta nhớ về khoảng không thời ấy khi còn đèo nhau qua hàng cây thông thẳng tắp, đến trường, và học tập, và để yêu một cách hồn nhiên bước đầu chập chững.
Ta ùa về cái cảm giác được người ôm ta vào trong lòng khi mùa đông bao quanh. Ta cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở người đem lại bên sau mang tai. Nhưng rồi giờ nhớ lại, chưa nhớ hết thì cũng đã uống hết một tách cà phê, đã đến lúc phải về, và cùng người đi bộ qua dòng người đông nghẹt. Và hiện tại của ta, cuốn sách chưa đọc hết, lòng người chưa thấu hiểu, hãy để nó trôi vào một kí ức đẹp nhất của cuộc đời ta, và tận hưởng cái cảm xúc tấp nập khi trưởng thành, và người bạn đồng hành của chúng ta, là một tách cà phê đen, và người.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.